- Phụ thân đại nhân có lệnh, hài nhi tự nhiên không dám vi phạm.
Uyên lúc này gật đầu nói:
- Tốt. Long vực này tuy lớn, nhưng trăm vạn năm qua ta đã sớm chơi chán rồi. Có đôi khi nhàm chán còn có thể giết vài đầu Chân Linh giải buồn, sớm biết phụ vương cần, ta đã lưu mạng chó của chúng lại.
Dận Vũ nghe xong liền im lặng, thầm nghĩ mình ở ngoài chật vật không chịu nổi, các ngươi rất tốt, ở bên trong giết Chân Linh giải buồn.
Uyên nhìn thấy sắc mặt Dận Vũkhó coi, vội vàng nói:
- Phụ vương đừng lo lắng, ta sẽ đi chung quanh triệu tập Chân Linh.
Dận Vũ cũng gật đầu, nói:
- Ân, bắt hàng phục Chân Linh giao cho ngươi. Nhưng mà ngàn vạn cẩn thận, chớ có xung đột với ba nghịch tử kia. Dù sao chúng ta bây giờ cũng không phải đối thủ của bọn chúng.
- Tốt, phụ vương đã nói thế, ta cũng sẽ nhịn một chút.
Uyên tức giận, nói:
- Chờ tương lai khôi phục thực lực lại đi tính sổ với chúng.
Dận Vũ cảm thán đứa con này đầu óc ngu đần, tối thiểu nhất vẫn nghe lệnh mà làm, gật đầu mỉm cười nói:
- Đúng vậy, trong chín con của bổn vương, chỉ có ngươi hiếu tâm nhất.
Uyên lập tức đi trước dẫn đường cho Dận Vũ, tìm kiếm trong vạn linh chi địa, tìm kiếm bóng dáng Chân Linh. Nhưng chưa đi được vài bước liền ngẩn ngơ.
Bọn họ nhìn thấy có ba bốn Chân Linh đang tụ tập trước mặt.
Đầu óc Uyên có chút kịp thời, thò tay gãi đầu sững sờ nói:
- Chẳng lẽ vạn linh biết rõ phụ vương đến, cho nên thức tỉnh triều bái?
Dận Vũ cũng sững sờ, nói:
- Làm sao có thể sẽ có chuyện này, cẩn thận chút. Chuyện khác thường tất có cổ quái.
Rất nhanh, bốn con Chân Linh liền xuất hiện trước mắt, làm cho Dận Vũ khiếp sợ là, trên người bốn con Chân Linh có mấy nhân ảnh đang đứng.
Ánh mắt nhìn nhau, hai bên ngẩn ngơ.
Sắc mặt Dận Vũ đại biến, tức giận quát:
- Lý Vân Tiêu!
Bên kia chính là đám người Lý Vân Tiêu không ngừng thu thập Chân Linh cùng thi hài, lập tức ngạc nhiên sau đó phục hồi tinh thần.
Lý Vân Tiêu ngồi trên Chân Linh, hắn cười nói:
- Ta nói bên này vì sao náo nhiệt như vậy, thì ra là ngươi đang tụ chúng đánh nhau, còn tưởng rằng có hơn mười con Chân Linh đang liên hoan đấy.
Dận Vũ nhanh chóng tỉnh táo, sắc mặt âm trầm bất định, hừ lạnh một tiếng nói:
- Thật sự là oan gia ngõ hẹp!
- Lý Vân Tiêu?
Uyên phục hồi tinh thần lại, biến sắc, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, cả kinh nói:
- Phụ vương, đây chính là nhân loại Lý Vân Tiêu đánh tan hồn phách Tam ca sao?
Uyên phản ứng kịch liệt như thế, sắc mặt Dận Vũ biến hóa vài lần, trong đầu đang nghĩ kế.
Cảnh giới của hắn suy yếu, lúc này không phải đối thủ của Lý Vân Tiêu.
Nhưng nếu như hai bên kịch chiến dẫn đám người Sí tới, nhất định sẽ lưu Lý Vân Tiêu lại nơi này, tra khảo hắn vì sao có thể đi vào long vực.
Dù sao không phải tộc ta tất có dị tâm. Đây là thiên tính mà các chủng tộc khắc sâu trong lòng.
Không chừng có thể đền bù vết rách giữa mình với đám người Sí, với tính tình của chúng, chắc chắn sẽ không tổn hại tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy.
Không đợi Dận Vũ lên tiếng, Uyên làm như biết rõ đáp án, hét lớn:
- Tiện tộc đáng chết, ta muốn giết sạch các ngươi báo thù cho tam ca.
Dứt lời hắn vươn tay nắm ngân quang ngưng tụ trường thương, Uyên cầm thương trong tay, lực đạo bá đạo rung động chiến thương, tỏa ra sóng âm dữ dội.
Sóng âm vặn vẹo không gian, thân ảnh Uyên biến mất, lúc xuất hiện đã đứng trước mặt Lý Vân Tiêu, Uyên cầm chiến thương đâm tới.
Lý Vân Tiêu ngưng tụ khí lãng trong lòng bàn tay, hư quang xuất hiện giống như khôi giáp, hoàn toàn giao tiếp với chiến thương.
Năm ngón tay như mũi thương sắc bén dâm rách không gian, hư quang không ngừng nổ tung, năng lượng bắn ra chung quanh.
Mũi thương có xu thế như chẻ tre, Lý Vân Tiêu nắm lấy mũi thương cách người vài tấc, không cách nào tiến thêm nửa bước.
Tay phải Lý Vân Tiêu cầm chiến thương run lên, ánh mắt nhìn Uyên có phần ngạc nhiên, nói:
- Tạo Hóa Cảnh?
Một kích bị ngăn cản, sắc mặt Uyên biến hóa, quát:
- Chính là tiện chủng, cũng dám nhìn trộm cảnh giới của bổn vương?
Hắn lật chiến thương, trong tay ngưng tụ năng lượng rất mạnh.
Tay phải Lý Vân Tiêu sinh ra hư không không áp chế nổi, bị chiến thương chấn tay, vô số phù văn tán loạn.
Chiến thương thuận thế đâm xuống, trực tiếp đâm vào cơ thể của hắn.
Dận Vũ đang xem cuộc chiến, sắc mặt âm trầm, nếu như Lý Vân Tiêu thật dễ dàng bị thương như vậy, Lý Vân Tiêu cũng không phải là Lý Vân Tiêu.
Quả nhiên, qua một lát Uyên biến sắc, hắn thu trường thương và cảnh giác nhìn chung quanh.
Chỉ thấy mùi thương đâm thủng người Lý Vân Tiêu, thân thể run rẩy, vết thương nhanh chóng khép lại, thân thể từ thật hóa hư, từ hư hóa thật.
Cho dù biết rõ Lý Vân Tiêu không có việc gì, nhưng Phi Nghê nhìn thấy phu quân bị đâm thì tức giận, quát:
- Tốt cho bò sát không hiểu lễ nghĩa! Phu quân, để ta giết bò sát này, luyện hắn thành thi khôi. Thuận tiện giết Dận Vũ và Thủy Long này.
Trong mắt Phi Nghê bắn ra hàn mang, phượng quang lập lòe bất định, đột nhiên khí thế tản ra, Chân Linh chung quanh cả kinh lui ra phía sau.
- Thiên phượng?!
Uyên cũng chấn động, thân ảnh lùi tới trước mặt Dận Vũ, giằng co với đối phương.
Lý Vân Tiêu đưa tay ngăn cản Phi Nghê lại, cười lạnh nhìn qua Dận Vũ, ánh mắt nhìn qua Uyên và Thủy Long vài lần.
Dùng thực lực đám người Dận Vũ, nếu thật sự đánh thì hắn không sợ, nhưng mà không chiếm được chỗ tốt gì, thậm chí còn lâm vào hạ phong, hắn không vội ra tay.
Ánh mắt Dận Vũ nhìn lên người Lý Vân Tiêu cùng Phi Nghê, lúc này giật mình, nói:
- Lý Vân Tiêu, thực lực của ngươi tinh tiến không ít nha?
Lý Vân Tiêu chắp tay cười cười, nói:
- Nhờ phúc của chân long đại nhân, thật sự tinh tiến nhiều, đã bỏ xa chân long đại nhân.
Dận Vũ thiếu chút nữa bị tức chết, hét lớn:
- Tiến bộ mau hơn nữa cũng bỏ mạng ở đây! Ngươi đánh tan hồn phách tam nhi của ta, làm thân thể hắn tung tích không rõ, hôm nay ngươi nên trả lại bằng máu đi.
Lập tức nói với Uyên:
- Uyên nhi, Lý Vân Tiêu người mang Giới Thần Bi, thực lực bản thân không tầm thường, ngươi nhanh chóng đi gọi ba nghịch tử kia tới, nói hung thủ đánh tan hồn phách Tù xuất hiện. Ta nghĩ biện pháp ngăn chặn bọn chúng.
Uyên cả kinh nói:
- Phụ vương ngươi...
Dận Vũ khoát khoát tay nói:
- Ta không sao, ngươi nhanh đi nhanh về nhanh, tuy tu vị phụ thân giảm xuống, nhưng ngăn chặn hắn một thời gian vẫn làm được.
Trong lòng Uyên giãy dụa một lát, gật đầu nói:
- Tốt! Phụ vương nhất định phải chống đỡ, ta sẽ trở về thật nhanh!
Dứt lời, hắn quay người liền đi, lập tức biến mất tại chỗ.
Bọn họ vừa mới từ mặt đám người Sí không lâu, hắn lúc này phải đi tìm bọn chúng tìm cứu viện, thật sự mất mặt.
Lý Vân Tiêu sờ cằm, hồ nghi nói:
- Dận Vũ, ngươi nói mê sảng gì thế, đang tính âm mưu sao?
Dận Vũ cười lạnh nói:
- Mê sảng? Âm mưu? Lý Vân Tiêu, ngươi hại Tù nhi của ta, làm hắn hồn phi phách tán, thân thể tung tích không rõ, khoản sổ sách này ta phải tính toán với ngươi đấy.