Thân ảnh hắn lóe lên, bay vào bên trong. Những người còn lại theo sau hắn.
Cách đó không xa có một thân ảnh màu trắng, hai mắt nhắm nghiền, bấm niệm pháp quyết tu luyện, chính là Tù.
Cá sấu cũng lẳng lặng phiêu phù trong hư không, vẫn không nhúc nhích, giống như ngủ say.
Trên người cả hai có bầu trời sao, giống như đang thu nạp tinh lực, nhưng cũng có chút quỷ dị.
Lý Vân Tiêu gọi một tiếng:
- Tù.
Âm thanh truyền qua, Tù không có phản ứng, nhưng cá sấu lại cảm ứng được, toàn thân run rẩy, mở mắt ra.
Đôi mắt vô cùng linh động, nó lập tức hóa thành cơn gió bay tới đầu vai Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, vỗ vỗ đầu của nó, an ủi nó.
Phi Nghê nói:
- Con bò sát này còn biết giả chết đấy, chúng ta trực tiếp ra tay thu hắn đi.
Cửu Uyên nói ra:
- Các ngươi thật muốn mang hắn đi?
Lý Vân Tiêu nghe ra hắn có ý khác, ngạc nhiên nói:
- Có vấn đề sao?
Cửu Uyên thở dài:
- Không có vấn đề, ta chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc. Tù chính là đứa con thiên phú cao nhất của Dận Vũ, năm đó nếu không phải vạn linh vẫn lạc, sợ rằng đã bước vào Giới Vương cảnh. Hiện tại thân thể này là Tạo Hóa đại viên mãn, khoảng cách thánh thể còn một bước ngắn. Dùng tâm tính thuần túy của hắn hiện tại, nếu ở nơi đây tu luyện, tiến thêm một bước là vô cùng có khả năng.
Sắc mặt mọi người biến hóa, Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Nếu hắn bước vào Giới Vương cảnh, là địch là bạn?
Cửu Uyên nói:
- Ta cũng không rõ ràng. Nếu có thể bước vào Giới Vương cảnh, khống chế quy tắc thế giới, cho dù khôi phục linh hồn bị đánh tan cũng có khả năng. Đến lúc đó là địch là bạn, ai biết được!
Lý Vân Tiêu biến sắc nói:
- Nếu Thiên Võ Giới có nhiều ra một cường giả Giới Vương cảnh, ta mặc dù không tiếc cái giá lớn cũng nguyện ý. Nhưng nếu có Giới Vương cảnh xuất hiện gây ra nguy hại không thể đánh giá với Thiên Võ Giới, ván cược này ta không làm.
Trong mắt hắn có hàn quang lóe lên, tế Giới Thần Bi ra, trên tấm bia có kim quang bắn ra, bắn ra vô số xiềng xích màu vàng bao phủ Tù. Chính là pháp tắc chi liên phong ấn trong Giới Thần Bi.
Đồng tử Hiên Viên Diệu co lại, nhìn qua Giới Thần Bi với ánh mắt phức tạp.
Thân ảnh những người còn lại chấn động, trong chốc lát đã vây quanh Tù.
Pháp tắc chi liên vừa xuất hiện, bao phủ thân thể Tù, sau đó hóa thành xiềng xích khóa hắn lại.
Hai mắt Tù mở ra, trong mắt bắn ra hào quang, tiện tay đánh ra một chưởng đánh thẳng vào Giới Thần Bi. Sau đó ánh mắt của hắn đầy ngưng trọng.
- An tâm thúc thủ chịu trói đi.
Mạch hừ lạnh một tiếng, trong mắt sinh ra sát ý.
Hắn vốn không có ý kiến gì với Tù, nhưng nghĩ đến năm đó Dận Vũ dẫn đầu vạn linh đánh chết yêu tổ, lửa giận thiêu đốt nội tâm của hắn.
Thân ảnh Tù lóe lên, hắn không ngừng lắc lư, không gian cũng lắc lư theo. Hai đấm đánh mạnh về phía trước, đánh nát hư không, muốn tránh thoát một kích của Mạch.
Nhưng Lam Nham Chủ xuất hiện sau lưng hắn, lạnh giọng nói:
- Trở về đi!
Hư quang hóa nhận, trực tiếp chém vào lưng Tù.
Hai tên Tạo Hóa Cảnh liên thủ, không gian trước sau bị phong kín, Tù căn bản tránh cũng không thể tránh.
Hắn đánh ra ngàn vạn quyền, vô số quyền ảnh đánh ra khắp bốn phía.
Những quyền kình này tạo thành hào quang bảo vệ chung quanh người hắn.
Ầm ầm!
Vào lúc này Tù dùng thân thể ngăn cản, lập tức đánh bật công kích của hai người ra ngoài, hóa thành một bóng đen bay đi.
Những người còn lại giật mình, cá sấu trên vai Lý Vân Tiêu lao ra, hóa thành cương phong bao phủ Tù.
Xuy xuy!
Một giây sau, trong phong nhận có bàn tay thò ra như ưng trảo, dùng man lực xé rách cương phong, hình thành từng lỗ thủng, thân ảnh Tù bước ra ngoài.
Mọi người sớm có phòng bị, Tù vừa bước ra nửa bước là một thanh đao chém tới, hắn vô ý thức giơ tay lên ngăn cản.
Bành!
Đao mang nổ tung, kim quang bắn ra bốn phía, Hạo Phong thuận thế bay lên, Niết Nguyên Đao chém vào cánh tay của hắn, đánh hắn vào trong cương phong. Cương phong nhanh chóng khép lại.
Mạch cùng Lam Nham Chủ cũng di động tới, cùng Hạo Phong tạo thành Tam Tài Trận, canh giữ chung quanh cương phong.
Những người còn lại thực lực mặc dù yếu kém, nhưng thần thức vẫn tỏa ra chung quanh, tập trung vào Tù, làm hắn lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Mọi người lâm vào giằng co.
- Ai.
Cửu Uyên thở dài một hơi, thản nhiên nói:
- Nếu ngươi đã quyết ý, ta cũng giúp ngươi một tay, trước tiên trấn áp hắn. Cuối cùng có chiếm được thân thể của hắn hay không còn phải xem cơ duyên của ngươi.
Dứt lời, hắn bước một bước về phía cương phong.
Dường như Tù cảm ứng được cái gì, cương phong vốn không hề có động tĩnh gì, bắt đầu có kim quang tỏa ra, dường như đang súc thế chờ phát, trong chốc lát đã có đao quang màu vàng chém vào cương phong.
Cương phong bị đánh nát, hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén bắn ra bốn phía. Những lưỡi dao sắc bén này quấn quanh người hắn một vòng, cá sấu liền ngưng tụ thành hình bên người Lý Vân Tiêu, ánh mắt của nó tức giận.
Đao quang màu vàng cắt cương phong xong cũng không biến mất, mà là xoay tròn quanh người Tù, chém thẳng về phía đám người Lý Vân Tiêu.
Cửu Uyên xuất hiện bên cạnh đao mang, thuận tay điểm xuống.
Phanh!
Đầu ngón tay bắn ra ánh sáng, không gian vô hình sinh ra chấn động, cả hào quang đọng lại quanh người Tù, thời gian như ngừng trôi.
Cửu Uyên lại giơ tay đánh ra vài đạo ấn quyết lên người Tù. Những hào quang kia đột nhiên nghiền nát, hóa thành từng tia sáng long lanh, mà Tù triệt để đông cứng lại, trở nên ngây ngốc, giống như hắn sẽ đứng như vậy cho tới khi long khí không còn.
Lý Vân Tiêu mừng như điên, nói:
- Đa tạ Đại nhân xuất thủ tương trợ.
Cửu Uyên nói:
- Ngươi đã quyết ý, Tù bị ngươi bắt là chuyện chắc chắn, chỉ tốn chút công phu mà thôi. Ta chỉ thúc đẩy quá trình này sớm hơn mà thôi.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
- Đại nhân làm việc luôn rất có đạo lý, rất có lý luận.
Cửu Uyên nhíu mày, hỏi:
- Vậy sao?
Lý Vân Tiêu không nói, chỉ cười lắc đầu, hắn thu Tù vào trong Giới Thần Bi, ôm quyền nói:
- Lần này đa tạ Đại nhân nhiều lần ra tay hóa giải nguy cơ của chúng ta, vô cùng cảm kích. Hôm nay Thiên Võ Giới phiêu diêu bất định, thời gian cấp bách, ta phải sớm quay về thành Viêm Vũ bố trí, dùng ứng phó đại kiếp trong tương lai.
Cửu Uyên khua tay nói:
- Ngươi đi đi.
Hắn xem ra, không quấy rầy chuyện tu hành của hắn mới là chuyện quan trọng nhất.
Lý Vân Tiêu đã biết rõ thân phận của Hiên Viên Diệu, lúc này nhìn qua phía Hiên Viên Diệu, hỏi:
- Tiền bối đi cùng hay không?
Hiên Viên Diệu trầm ngâm, nói:
- Ta tiếp tục lưu trong đây tìm hiểu, có việc gì cứ phái người tìm ta. Hưng suy của Thiên Võ Giới, ta sẽ không bỏ mặc.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, năm đó Giới Vương họ Hiên Viên, mà Nam Khâu Vũ lại cung kính với người này như vậy, tất nhiên là hậu duệ của Giới Vương nhất mạch không thể nghi ngờ.