Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3605: Băng Vực Nguyên Quận



Mấy người lạnh lùng, tuy thực lực có điều chênh lệch nhưng toàn là cường giả đương thời, tâm khí rất cao, bị Dục nói thế làm mặt ainấy lạnh băng.

Vi Thanh mỉa mai lại:

- Ngươi thì vui rồi, còn chúng ta thì đang rầu đây. Chỉ có một con Phệ Giới Ma ngũ giai, không đủ chúng ta chia.

Lý Vân Tiêu ung dung cười nói:

- Không lo, đừng quên ta là thuật luyện sư, có thể trực tiếp luyện hắn thành đan làm dược, thế là có một viên đan dược.

Vi Thanh cười nói:

- Đúng rồi. Vậy mà ta quên.

Dục rống to:

- Muốn chết!

Dục không nói gì nữa, người dâng lên ánh sáng đen, một bóng roi dài mấy chục trượng bắn lên.

Trên bầu trời tiếp theo hiện ra hơn mười bóng roi quất hướng mọi người, nhưng không thể phân ra thật giả.

Hơn mười bóng roi bắn hướng mọi người. Yết, Vi Thanh hết hồn, vội vàng ra tay nghênh địch. Lý Vân Tiêu quét Diệu Pháp Linh Mục qua lập tức bắt giữ bóng roi thật, là đánh hướng Tiểu Hồng.

Lý Vân Tiêu hiểu ngay ý đồ của Dục là xuống tay từ thực lực yếu nhất, huống chi Tiểu Hồng còn bị thương. Nếu một kích giết Tiểu Hồng thì đối phó ba người khác nhẹ nhàng hơn hiều.

Tiểu Hồng hết hồn vội thụt lùi, nhưng có ba, bốn bóng rooi quất hướng nàng, vì không thể phân biệt thật giả nên đành dốc hết sức ứng đối.

Tiểu Hồng bắt ấn điểm vào bảo tháp trong tay, lục lạc ải rác trên bát giác rung vang, từng đợt lực lượng lực lượng sóng âm khuếch tán đánh vào bóng roi.

Bùm!

Có ba bóng roi tan biến, hàng thật thì xuyên qua bình chướng sóng âm đập vào mặt Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng giật bắn người, roi dài chưa đụng vào mà mặt đã thấy đau rát. Thế roi quá sắc bén, lực lượng roi như muốn xẻ đôi Tiểu Hồng ra.

Đột nhiên một bóng người hiện ra bên cạnh Tiểu Hồng, tử lôi ngưng tụ giữa hai ngón tay hóa thành kiếm khí bắn tới.

Lý Vân Tiêu quát to:

- Trảm yêu!

Bùm!

Tử Lôi kiếm khí đánh vào roi dài màu đen, nổ tung. Trong phút chốc không gian chấn động, mảnh nhỏ năng lượng loang lổ bay tứ tán.

Tiểu Hồng hoa mắt, cảm giác không gian quanh thân chuyển động, nàng đã được Lý Vân Tiêu đưa ra ngoài.

Thế roi giờ mới đập xuống, dĩ nhiên hụt.

Cách bảy, tám chục trượng, không gian dao động, Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng hiện ra. Biểu tình Tiểu Hồng kinh hoàng, nghĩ mà run.

Tiểu Hồng nhìn Lý Vân Tiêu, cảm kích nói:

- Đa tạ.

Lý Vân Tiêu lắc đầu, biểu tình trầm trọng nhìn Dục.

Yết, Vi Thanh giờ mới phản ứng lại một kích vừa rồi của Dục thật ra là muốn chặn giết Tiểu Hồng, định đánh bại từng người.

Bây giờ mọi người mới thấy rõ kích vừa rồi không phải roi dài mà là đuôi của Dục.

Cái đuôi dài bảy, tám trượng, phần mũi hình tam giác lóe tia sắc nhọn. Thế sắc bén của nó không chỉ có thể phá binh khải, khi vung thậm chí mơ hồ rạch không gian.

Dục hơi bất ngờ nhìn thẳng đôi mắt Lý Vân Tiêu còn đọng lại ánh sáng vàng, hiểu ra:

- Hèn gì, ngươi tu luyện đồng thuật, hèn gì có thể phân biệt được động tác của ta.

Đầu óc Lý Vân Tiêu tỉnh táo lại, lạnh giọng phân tích:

- Ngươi định đánh chết từng người chúng ta, có thể thấy trong lòng ngươi không nắm chắc sẽ đối phó được bốn người chúng ta.

- Không có nắm chắc sao?

Dục lắc đầu, bật cười:

- Ta chỉ không muốn quá rắc rối. Nếu ngươi đã nói vậy thì ta sẽ cho các ngươi kiến thức lực lượng khủng bố của Ma tôn!

Sát khí cực kỳ cường đại lan tràn trên hồ nước, Dục lắc người biến ra muôn vàn hình ảnh, mắt không thể phân biệt.

Với năng lực lĩnh ngộ quy tắc của bốn người chỉ có thể phát hiện tần suất thiên địa bắt đầu hỗn loạn vì lực lượng thân pháp kia, không cách nào bắt giữ chân thân.

Vi Thanh giật mình kêu lên:

- Lý Vân Tiêu!

Hiện tại trừ Lý Vân Tiêu ra không ai chính xác bắt giữ động tác của Dục, đành tản kêt giới ra cảm nhận lực lượng lưu động bốn phía, nếu có gì khác lạ lập tức ra tay.

Một thanh âm khủng bố truyền đến:

- Giới Quyền!

Bốn người rùng mình.

Lúc trước Yết bị thương vì chiêu này, không dám tưởng tượng nếu trong bọn họ có ai nhận một đấm sẽ là hậu quả gì.

Không gian trước mặt Lý Vân Tiêu bỗng áp súc như phạm vi ngàn trượng tụ thành một tấc. Không gian trong suốt lấp lánh đột nhiên trở nên nhiều màu, như thủy tinh chứa nhều tập chất, hóa thành một đấm đánh xuống.

Lý Vân Tiêu hoảng hốt, vào phút nguy cấp sống còn hắn lập tức biến ra pháp tướng kim thân, ba đầu sáu tay, ánh sáng hai màu vàng và đen đan xen nhau trên người hắn. Sáu tay múa may bắt ấn đánh ra hàng trăm quyền pháp đấm tới trước.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Quyền phong như mưa rơi đánh vào uy áp Giới Quyền, chấn ra từng đợt sóng gợn nhưng vẫn không cách nào ngăn lại uy lực Giới Quyền, như thể một phương thế giới ập đến.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lực lượng khủng bố đẩy tới trước mặt Lý Vân Tiêu, sáu tay đột nhiên kết ấn vỗ tới trước.

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai, ba đầu sáu tay run nhẹ phun ra ngụm máu, nháy mắt bốc hơi.

Lực lượng Giới Quyền như mặt hồ nước lặng ngheìn áp xuống người Lý Vân Tiêu, tiếng xơng kêu răng rắc.

Mọi người kinh hoàng, Lý Vân Tiêu dốc sức đối phó địch vậy mà bị một đấm đánh trọng thương.

Tiểu Hồng đứng gần Lý Vân Tiêu, cảm giác trái tim run rẩy, nỗi lòng bức bối dâng trào:

- Vân Tiêu ca ca!

Cú đấm với ưu thế tuyệt đối nghiền áp, nhưng Dục cau mày:

- A?

Tuy Lý Vân Tiêu bị thương nặng nhưng chưa lùi một bước, ngược lại sáu cánh tay bắt chặt tay phải của Dục.

- Như thế nào? Ngươi cho rằng bắt được ta là sẽ thắng sao? Thật là suy nghĩ ấu trĩ.

Tay phải Dục rung nhẹ, rất nhiều ma quang lấp lóe bắn ra muốn đánh bật sáu cánh tay của Lý Vân Tiêu nhưng phát hiện không làm nên chuyện gì.

Sáu cánh tay của Lý Vân Tiêu với quy luật đặc định chỉ run nhẹ, vẫn bắt chặt tay Dục.

Nét mặt Dục tức giận nói:

- Tuy rằng ngươi là thuật luyện sư nhưng ngươi ta không dám giết ngươi sao?

Lý Vân Tiêu luôn im lặng bỗng nhếch môi, đôi mắt bình tĩnh nhìn Dục:

- Không phải có dám giết hay không mà là có thể giết không?

Dục nhướng mày:

- A?

Lý Vân Tiêu giơ một cánh tay lên điểm nhẹ tới trước.

Rào rào! Rào rào!

Một đống xiềng xích không biết từ chỗ nào xé rách hư không, dao động bóng mơ két thành trận tinh vân quanh người Dục.

Dục nhướng mày, ánh mắt quét qua thấy xiềng xích đen này hơi quái nhưng không có uy lực gì.

Dục cười khẩy nói:

- Dựa vào thứ này mà muốn trói buộc ta?

Đám người Vi Thanh hoàn toàn biến sắc mặt, trong đôi mắt bắn ra tia sáng mừng như điên, vì bọn họ nhận ra là Ma Nguyên tỏa kia, cũng hiểu Lý Vân Tiêu muốn gì.

Mặt Lý Vân Tiêu trắng bệch nhưng khí thế không yếu, hắn lạnh lùng cười:

- Không thử làm sao biết!

Mắt Lý Vân Tiêu bắn ra sát khí, quát to:

- Ra tay!

Rào rào!

Ma Nguyên tỏa đột nhiên co rút siết người Dục, quấn chặt.

Dục hoàn toàn biến sắc mặt, hình như cảm ứng được cái gì. Cùng lúc đó, Tiểu Hồng, Vi Thanh, Yết đứng cách Lý Vân Tiêu gần nhất cùng ra tay.

Dục hét to một tiếng:

- Đáng chết!

Dục muốn vùng thoát những xiềng xích này nhưng hoảng sợ phát hiện ma nguyên toàn thân bị trói, không cách nào sử dụng nửa phần ma lực.

Dục liều mạng giãy dụa, Ma Nguyên tỏa kêu rào rào sắp đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.