- Xem ra những ngọc giản này không tợ giúp gì cho Lý đại nhân, nhưng đừng lo, đại hội giao lưu vật tư còn hơn nửa tháng, thứ tốt luôn phải chờ đến cuối cùng mới ra.
Lý Vân Tiêu nghe ra câu nói đầy ẩn ý, hắn hỏi thẳng:
- A? Câu đó là sao?
Nguyệt mỉm cười nói:
- Mỗi lần đến vài ngày cuối đại hội giao lưu vật tư là một số Ma Quân trong thành sẽ tự động tổ chức một đại hội giao lưu vật tư quy mô nhỏ. Tuy rằng quy mô nhỏ hơn nhưng thứ bên trong toàn là trân phẩm.
Lý Vân Tiêu hiểu ngay, mắt hấp háy tia sáng.
Nguyệt tiếp tục bảo:
- Chờ trước ngày tổ chức hội giao lưu quy mô nhỏ ta sẽ sai người truyền tin đồng ý thu mua với giá cực cao những tư liệu liên quan Băng Vực, Nguyên Quận. Đến khi đó tất nhiên sẽ có người đưa lên cửa.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy mọi chuyện xin làm phiền Nguyệt đại nhân.
Nguyệt cười nói:
- Lý đại nhân quá khách sáo, nếu không có Lý đại nhân trợ giúp thì Nguyệt ta đã không có ngày nay. Bắt đầu từ giờ trở đi Lý đại nhân mãi mãi là bằng hữu của Nguyệt bộ ta, miễn trong vòng khả năng thì tuyệt đối không từ chối.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Thế thì xin đa tạ.
Nguyệt nói:
- Trong thời gian này bên trong thành Xạ Tinh hỗn loạn, Lý đại nhân và Hồng đại nhân hãy ở trong thành tĩnh tu đi, nếu có tin tức gì ta sẽ thông báo cho hai vị đại nhân ngay.
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
- Ta sẽ vào thành đi dạo, dù sao lần này đến Ma giới cũng có ý tăng thêm chút hiểu biết về nó,đại hội giao lưu vật tư là đường tắt rất tốt.
Nguyệt gật đầu nói:
- Vậy được, ta sẽ cùng hai vị đại nhân đi dọa.
Tiểu Hồng cua mày, khó chịu nói:
- Nguyệt đại nhân bận việc thì cứ đi làm, hai chúng ta trưởng thành rồi không cần người đi cùng.
Nguyệt cười nói:
- Hai vị đại nhân đừng cần khách sáo, dù sao nơi đây là Ma giới, hai vị đại nhân lạ nước lạ cái, để Nguyệt đi cùng sẽ vui vẻ thoải mái hơn.
Tiểu Hồng định nói gì chợt một Ma tộc từ bên ngoài chạy vào đại sảnh xì xầm báo cái gì bên tai Nguyệt.
Nguyệt nghe xong nhíu mày nói:
- Nói cho gã biết giờ bổn tọa không rảnh đi, chờ sau đại hội giao lưu vật tư rồi tụ tập cũng không muộn.
- Cái này...
20 cảm thấy không ổn, đứng yên tại chỗ không biết nên làm sao.
Nguyệt sầm mặt nạt:
- Ngươi bị sao vậy?
Ma tộc run rẩy toát mồ hoi lạnh ròng ròng:
- Vâng, vâng!
- Ô!
Ngoài đại sảnh truyền đến tiếng hừ lạnh, bảy Ma tộc song song đi tới.
Một người cười khẩy nói:
- Nguyệt đại nhân ngày càng có giá nhỉ, không rảnh gặp bằng hữu cũ.
Một người khác hít sâu, khẽ thở dài:
- Chậc chậc, trà thơm quá, nhà quê ta đây chưa từng uống qua, hèn Nguyệt đại nhân bận rộn như vậy, không rảnh được một chút.
Năm người khác ánh mắt gay gắt đảo qua đại sảnh, vì Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng ngồi ở ghế trên nên bọn họ cũng nhìn hai người cả buổi.
Làm người ta buồn bực là bọn họ hoàn toàn nhìn không thấu tu vi của hai người.
Nhưng người khiến Nguyệt tôn lên hàng thượng khách, dù không biết thân phận của hai người thì bọn họ không tiện ngông nghênh quá mức.
Nguyệt biến sắc mặt, hung tợn lườm Ma tộc thông báo, đuổi gã xuống.
Nguyệt đứng dạậ chắp tay nói:
- Thì ra là bảy vị đại nhân tây bắc chư bộ của Tranh tộc, không tiếp đón từ xa xin thứ lỗi cho.
Ma Đen một trong bảy người cười khẩy nói:
- Đâu dám khiến đại nhân ra cửa nghênh tiếp. Nghe nói đại nhân kiẻn trách thuộc hạ nói không rảnh gặp chúng ta nên đành mặt dày tự mình vào cửa.
- Ha ha.
Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười:
- Sao có thể không rảnh được, chắc bảy vị nghe lầm rồi. Nào nào, mời ngồi.
Nguyệt là trưởng một bộ, đã thấy nhiều trường hợp này nên biết cách ứng đối
Dù bị đối phương nghe được lời Nguyệt mới răn dạy làm nàng hơi lúng túng, nhưng miễn nàng giả bộ không biết, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra thì đối phương cũng không biết làm sao.
Có người lập tức đưa lên bảy cái ghế xếp hai bên, bảy Ma Quân hầm hừ đi vào đại sảnh, ngồi xuống.
Lý Vân Tiêu đứng dậy chắp tay hướng Nguyệt:
- Nếu đại nhân bận thì ta và Tiểu Hồng tự đi dạo được rồi.
Nguyệt hơi khó xử, vì nàng không hề muốn gặp bảy người, hy vọng có thể cùng Lý Vân Tiêu đi dạo phố. Nhưng giờ phút này nhân tình thế sự làm Nguyệt không thể không thuận theo.
Nguyệt khẽ thở dài:
- Vậy Lý đại nhân và Hồng đại nhân hãy cẩn thận một chút.
Nguyệt vung tay sai người bưng cái khay lên, bên trong bày đầy cục đá màu đen hình lập phương toát ra ma lực cường đại.
Nguyệt nói:
- Đây là một vạn phương cực phẩm ma nguyên thạch, chắc đủ cho đại nhân chi tiêu hai ngày, nếu vẫn không đủ thì sai người trở về lấy ngay. Ta sẽ kêu Tử đi theo hai vị đại nhân để tùy thời chờ đợi điều khiển.
Lý Vân Tiêu biết tiền giao dịch Ma giới là ma nguyên thạch này, một vật hiếm có, càng không nói tới cực phẩm ma nguyên thạch.
Lý Vân Tiêu không từ chối, hắn không khách sáo nhận hết. Lý Vân Tiêu đang định cảm ơn thì nghe bên dưới có tiếng thú khí, bảy Ma Quân ánh mắt giật mình nhìn Lý Vân Tiêu.
Thông một trong bảy ma kinh kêu:
- Một vạn phương cực phẩm ma nguyên thạch! Nguyệt bộ giàu có như thế, Nguyệt đại nhân ra tay khoát xước như vậy!
Bảy người nhìn hau, trừ ánh mắt giật mình ra nét mặt lo âu.
Nguyệt cười cười:
- Mấy vị nói đùa, đây chỉ là ít tiền biếu. Hai vị bạn thân của ta mới đến thành Xạ Tinh, hầu bao không đủ nên tất nhiên phải phải chiêu đãi cho tốt.
Lý Vân Tiêu thầm giật mình, vì hắn không biết đơn vị tiền trong Ma tộc, xem sắc mặt của bảy vị trưởng bộ tộc thì một vạn phương cực phẩm ma nguyên thạch không tầm thường.
Đan nghi ngờ đánh giá Lý Vân Tiêu và Tiểu Hồng, dời ánh mắt sang Nguyệt, trêu đùa kèm theo thăm dò hỏi:
- Không biết làm sao để trở thành bạn thân của Nguyệt đại nhân được? Ta cũng rất muốn thành bạn thân của đại nhân.
- Ha ha, ta cũng vậy.
- Ta cũng là thế.
- Ta nữa.
Bảy người cười nịnh, hoàn toàn khác hẳn với trước.
Nguyệt cau mày, nàng không trả lời ngay mà cười nói:
- Đợi ta tiễn hai vị bằng hữu ra ngoài, có việc gì lát nữa nói. Bảy vị đại nhân hãy nhấm nháp trà thơm trước đi.
Đã có người hầu bưng trà thơm pha sãn lên, trong trà ẩn chứa năng lượng cực mạnh, nước trà trong vắt trơn nhãn, màu đỏ sẫm, nhìn liền biết không phải vật phàm.
Nhưng Đan không có hứng thú nếm trà, gã cười khổ nói:
- Xem ra bảy người chúng ta cũng nên rời đi, Nguyệt đại nhân đưa chúng ta đi một đoạn được không?
Nguyệt kinh ngạc hỏi:
- Ao bảy vị nói vậy?
Thông tiến lên chắp tay thở dài:
- Không dám giấu diếm, bảy người chúng ta nghe nói Nguyệt đại nhân tự mình đến thành Xạ Tinh nên không kiềm được tới bái phỏng vì hy vọng đại nhân luyện chế giúp một thứ cho ta. Bảy bộ tộc hợp sức gom góp chút tài vật định làm thù lao, nhưng bây giờ xem đại nhân ra tay khoát xước thì cảm thấy không trông mong vào giao dịch này được nữa.
Thông thở dài thườn thượt, lắc đầu nguầy nguậy.
Nguyệt bật cười, thầm nhủ thì ra là vậy. Nguyệt cảm thấy buồn cười, một vạn phương cực phẩm ma nguyên thạch đúng là tài sản kếch sù, gần như một phần ba tài phú của Nguyệt bộ.