Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3659: Kinh biến 1



Các ma cau mày, sát khí lạnh lùng ít đi nhiều, lòng thầm giật mình cái thứ như gân gà này sao đáng gián hiều tiền như thế.

Hoan xì cười:

- Đây không phải hội đấu giá, không phải ai ra giá cao liền được. Nếu ta đã bỏ ra cái giá hắn muốn thì mua thành công.

Bảo gật đầu nói:

- Nói có lý.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Có lý hay không chẳng phải do một mình người mua nhà ngươi quyết định, phải xem ý của người bán nữa.

Lý Vân Tiêu xoay người hỏi:

- Tùy đại nhân hy vọng bán huyền khí này với giá bảy ngàn phương ma nguyên thạch hay muốn người trả giá cao sẽ được?

Tùy thầm mừng, giả bộ ho khan nói:

- Khụ khụ, cái đó... Tất nhiên ai giá cao hơn thì được, nói thật thì bảy ngàn phương cực phẩm ma nguyên thạch hơi ít, huyền khí này không chỉ có bấy nhiêu giá.

- Xì.

Bên dưới vang tiếng huýt gió, các tiếng la lối trào phúng nổi lên bốn phía. Rõ ràng Tùy ra giá bảy ngàn phương bây giờ lại đổi ý.

Nhưng mọi người thông cảm cách làm của Tùy, chỉ ghét gã làm bộ làm tịch.

Bảo ngẫm nghĩ, nói:

- Nếu bên giao dịch đồng ý ai giá cao thì được vậy ta không nói gì nữa, các ngươi tiếp tục đi.

Bảo lắc người bay ra khỏi trung ương, quay về một bên quan sát.

Hoan sầm mặt nhận ra có rắc rối, gã liếc Nặc Á chi chu, mở miệng nói:

- Tám ngàn phương.

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

- Một vạn phương.

- Ui!

Giá thốt ra, tiếng hút khí lạnh rộ lên, tất cả đều biểu lộ kinh hoàng.

Tùy rất kích động, hai tay xoa nhanh trước mặt rất là hưng phấn.

Nguyệt thầm lo lắng, vì thân phận của Hoan hơi bí ẩn, xem gã lúc trước ra giá thì khá giàu, nếu chơi tới cùng với Lý Vân Tiêu e rằng rắc rối lớn.

Lý Vân Tiêu làm gì có ma nguyên thạch, cuối cùng vẫn là Nguyệt bỏ tiền ra, nàng hơi hối hận lúc trước không trực tiếp mua.

Hoan nhìn Lý Vân Tiêu chăm chú một lúc, khóe môi cong lên:

- Một vạn hai.

- Ui! Một vạn hai!

Giá cả lại đổi mới khiến mọi người cảm thấy không chân thật, quái dị nhìn hai người.

Mọi người không cho rằng chiến hạm này đáng giá số ma nguyên thạch đó, chỉ cho rằng hai người đang nóng máu, thầm hâm mộ Tùy may mắn gặp phải hai kẻ ngốc.

Đám người Đan cùng là tây bắc bảy bộ cũng lộ vẻ mặt hâm mộ.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười đuổi theo:

- Một vạn rưỡi.

Hoan báo ngay:

Hai vạn.

Lý Vân Tiêu lạnh giọng nói:

- Hai vạn rưỡi!

Hoan mỉm cười nói:

- Ba vạn.

Mọi người:

-...

Trong đại điện giao dịch trở nên tĩnh lặng có thể nghe tiếng kim rơi, như nhà ma, không có tiếng động nào. Mọi người ngây ngốc vì giá này.

Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia tàn khốc, lạnh lùng nói:

- Bảo đại nhân, ta cảm thấy người này cố ý gây rối, hắn không đưa ra giá ba vạn phương cực phẩm ma nguyên thạch được, dù sao trước đó hắn đã bỏ ra hơn ba vạn phương rồi. Ta có lý do hoài nghi hắn cố ý phá hoại.

Không chỉ Lý Vân Tiêu nghi ngờ, Ma tộc khác cũng lộ vẻ hoài nghi. Dù sao giá này quá kinh người, dùng để mua thứ gân gà thì quá mức.

Tùy cũng rung động vì giá cả, bắt đầu nghi ngờ.

Bảo gật đầu nói:

- Lý đại nhân chất vấn rất có lý, nếu ngươi không lấy ra ba vạn cực phẩm ma nguyên thạch được thì đó là cố ý phá rối làm bừa, khi đó Tranh bộ ta sẽ không khách sáo!

Bảo liếc ánh mắt sắc bén qua người Hoan.

Có một câu Bảo không nói ra, nếu người này thật sự lấy ra được ba vạn cực phẩm ma nguyên thạch thì thân phận càng đáng ngờ, Tranh bộ cũng sẽ không bỏ qua cho.

Hoan đối diện mọi người chất vấn không hề hoảng loạn, chỉ cười cười giơ túi trữ vật ném cho Bảo.

Bảo nhận lấy, thần thức quét qua, biến sắc mặt trả túi trữ vật lại cho Hoan.

Bảo cao giọng nói:

- Đúng là có ba vạn cực phẩm ma nguyên thạch, giao dịch không có vấn đề, xin tiếp tục.

Bảo nói xong yên lặg lùi sang một bên, sắc mặt hơi âm trầm.

Bốn phía vang lên các loại kinh thán và khe khẽ thì thầm, biểu tình của Lý Vân Tiêu trở nên trầm trọng.

Hoan mỉm cười nhìn Lý Vân Tiêu, hỏi:

- Như thế nào? Hoan nghênh vị bằng hữu này tiếp tục tăng giá.

Lý Vân Tiêu gật đầu, nói:

- Vậy ba vạn rưỡi đi.

Xôn xao!

Bốn phía nổ tung.

- Hai người này điên sao?

- Huyền khí kia là cái gì? Thật sự đáng giá nhiều tiền như vậy sao?

- Đáng giá con khỉ, là hai tên ngốc đang nổi nóng, cái tên ngu bán đồ chuyến này lời rồi.

- Ha ha ha! Theo ta thấy là ngươi ghen tỵ muốn chết đúng không? Đó là số của người ta, không phục không được.

Nguyệt muốn xủi. Ba vạn năm ngàn phương cực phẩm ma nguyên thạch, dù là Nguyệt bộ của nàng cũng phải đập nồi bán sắc mới bỏ ra được.

Hoan hơi choáng, gã bình ổn tinh thần lên tiếng:

- Bảo đại nhân, hiện tại ta có lý do hoài nghi vị bằng hữu này đang càn quấy, ta không tín hắn có thể lấy ra ba vạn năm ngàn phương cực phẩm ma nguyên thạch.

Bảo gật đầu, nói:

- Lý đại nhân, đối phương hoài nghi có lý, xin Lý đại nhân hãy đưa ra tài lực trước.

Không đợi Lý Vân Tiêu nói chuyện Nguyệt đã hét to:

- Nguyệt bộ ta bảo đảm thay hắn! Ta nghĩ với sức của Nguyệt bộ ta mặc dù ba vạn năm ngàn phương hơi nhiều nhưng vẫn bỏ ra được.

Mặt Bảo lộ vẻ ngạc nhiên, nhẹ gật đầu nói:

- Có Nguyệt đại nhân bảo đảm tất nhiên là được.

Bảo nhìn Hoan:

- Hiện tại không thành vấn đề.

Hoan choáng váng, nhìn Nguyệt, khóe môi cong lên nụ cười khổ.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng hỏi:

- Như thế nào? Hoan đại nhân không chơi nữa?

Hoan trầm ngâm một lúc nói:

- Bốn vạn.

Xôn xao!

Quảng trường giao dịch lại nổ tung, Tùy kích động mặt đỏ rực, hai tay múa may trên không trung khó mà kiềm nén.

Trong mật thất, biểu tình của Tranh và Trụ trầm trọng nhìn Hoan một lúc lâu, cảm thấy khuôn mặt rất xa lạ, trong đầu hai người không có ấn tợng gì.

Hoan mỉm cười hỏi:

- Còn tăng không?

Lý Vân Tiêu gật đầu, biểu tình bình tĩnh nói:

- Ngươi thắng.

Bốn phía ồn ào xôn xao, các loại tranh luận vô cùng kịch liệt.

Lý Vân Tiêu thản nhiên liếc Hoan, bay xuống bên cạnh Nguyệt, không nói một lời.

Nguyệt và Tiểu Hồng đều rất quan tâm Lý Vân Tiêu, cùng hỏi:

- Có ổn không?

Lý Vân Tiêu lắc đầu, vẫn không rời mắt khỏi Hoan.

Bảo thầm giật mình, môi treo nụ cười thường ngày:

- Chúc mừng Hoan đại nhân đấu giá được báu vật này, dấu giá thật là gay cấn, giờ thì giao hàng vật phẩm đi.

Hoan gật đầu, nhẹ nhàng đạp hư không, đi mấy bước đến bên cạnh Tùy, đưa ra túi trữ vật:

- Bốn vạn cực phẩm ma nguyên thạch là của ngươi.

Tùy hít sâu, cảm thấy hít thở khó khăn, gã run rẩy vươn tay nhận lấy túi trữ vật.

Khi hai tay Tùy vừa chạm vào túi chợt cảm thấy tinh thần đông lại, như có lực lượng vô hình bóp chặt trái tim gã.

- Ngươi...!

Tùy chưa nói trọn câu người đã nổ cái bùm, nửa người trên bay ra ngoài, khuôn mặt gã tràn đầy kinh hoàng và tức giận.

Dù Tùy bị nổ thành hai nửa nhưng chưa chết, chỉ có nửa người trên bắt đầu hàng giải, trên khuon mặt tức giận tuôn ma khí ra háo thành các Ma Sát bay đi.

- Chết tiệt, ngươi dám giở trò!

Vẻ mặt Tùy tràn đầy kinh hoàng hét to:

- Cứu ta, Tranh đại nhân cứu ta với, ta không muốn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.