- Nếu Tranh đại nhân đồng ý tha mạng cho tại hạ thì bản thể tất nhiên sẽ đi ra và nguyện ý bỏ công khuyển mã dưới tay đại nhân.
Tranh sửng sốt, không ngờ Lỗ Thông Tử nói câu đó.
Ánh mắt mọi người cùng tập trung vào Lỗ Thông Tử. Đặc biệt Lý Vân Tiêu, mắt hắn sáng rực như muốn xuyên thân thể Lỗ Thông Tử.
Trụ chậm rãi nói:
- Chuyện cống hiến sức lực có thể thương lượng, nhưng phải trả lại ma đản của ta đây.
- Đương nhiên, đương nhiên.
Lỗ Thông Tử xem thái độ của Tranh và Trụ liền biết mình có hy vọng sống, vội nói:
- Ta không hề muốn đối địch với hai vị đại nhân, chỉ tại ta hồ đồ trong một thoáng đi mơ ước ma đản, sau này không dám nửa.
Vẻ mặt Lỗ Thông Tử buồn bã, sám hối, nếu không phải Lý Vân Tiêu quen biết lão lâu không chừng sẽ tin.
Lỗ Thông Tử xem bộ dáng do dự của Tranh và Trụ thì mừng thầm.
Lý Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, vỗ tay khen:
- Tổng trưởng đại nhân nói rất hay, lời ít mà ý nhiều, ngụ ý sâu sắc, cảm động lòng người. Nếu đã có thành ý vậy thì kêu bản thể của ngươi đến Diêu Quang điện nói chuyện trước đi. Cứ để ma thân nói chuyện với hai vị đại nhân không thấy mất lễ phép sao?
Tranh gật đầu nói:
- Bản thể của ngươi đến rồi nói chuyện sau.
Lỗ Thông Tử ngây ra, thịt già trên mặt co giật mấy cái, ngượng ngùng nói:
- Không có Tranh đại nhân đại xá, bản thể của tại hạ không dám tiến đến.
Lý Vân Tiêu châm chọc nói:
- Ngươi nói vậy là không tin Tranh đại nhân, đã muốn đầu vào thì đưa bản thể đến làm công đầu tiên đi, nếu không làm gì có chuyện tốt như vậy?
Tranh và Trụ gật gù đồng ý.
Trụ gật đầu nói:
- Ngươi để bản thể mang ma đản lại đây trước, nếu ngươi thật sự là nhân tài có thể dùng thì chúng ta sẽ suy xét xử lý nhẹ.
Mặt Lỗ Thông Tử nhăn như trái khổ qua, lão trừng Lý Vân Tiêu.
Hiện tại Lỗ Thông Tử còn có chút quyền chủ động, nếu bản thể mang ma đản đến thì hoàn toàn bị động. Hi đó quyền sinh tử nằm trong tay người khác, gian hùng như Lỗ Thông Tử khó chấp nhận được.
Huống chi nếu như bản thể lại đây, dù Tranh và Trụ muốn tha cho Lỗ Thông Tử thì Lý Vân Tiêu sẽ không tiếc mọi giá giết chết lão. Lý Vân Tiêu nêu đề nghị này độc thật.
Trụ nhíu mày hỏi:
- Như thế nào, không vui?
- A, không phải, không có gì không vui...
Lỗ Thông Tử lau mồ hôi trán, xấu hổ nói:
- Là vậy, lúc trước khi ta trộm ma đản đã đánh vài chiêu với hai vị đại nhân. Nhờ ơn hai vị đại nhân nương tay nhưng vẫn bị thương không nhẹ, hiện tại đang bế quan chữa thương trong một mật thất. Nếu bây giờ ngừng giữa chừng e rằng sẽ mang đến tổn thương không thể bù đắp cho bản thể.
Trụ cau mày không biết nên làm sao, gã nhìn Tranh và Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
- Trộm ma đản, bị thương là đáng đời, giờ đòi hai vị đại nhân thông cảm cho? Ngươi quý giá vậy sao? Dời chỗ một cái sẽ chết? Vậy được rồi, ngươi nói chỗ đó đi, hai vị đại nhân phái người nâng ngươi lại đây. Còn nữa, có hai vị đại nhân ở, với thần thông và tu vi cái thế của họ tất nhiên bảo đảm ngươi bình an, yên tâm đi.
Lỗ Thông Tử chóng mặt, Lý Vân Tiêu càng nói thì lão càng không dám để bản thể tiến đến.
Đáy mắt Lỗ Thông Tử lóe tia độc ác:
- Hai vị đại nhân, bản thể của ta đúng là bị thương rất nặng. Hay vậy đi, cho ta bảy ngày, sau bảy ngày ta sẽ xuất quan, khi đó bản thể nhất định mang ma đản đến Diêu Quang điện xin lỗi hai vị đại nhân.
Tranh và Trụ trầm ngâm nói:
- Bảy ngày sao...
- Không được!
Lý Vân Tiêu lập tức phản đối:
- Thành Xạ Tinh là hạch tâm Tranh bộ, cũng là chủ thành nguyên khu vực trung ương Ma giới, phong to thêm một ngày là tạo thành ảnh hưởng khó thể đánh giá. Nếu Lỗ Thông Tử có lòng quy thuận thì có thể nói ra chỗ ẩn thân của bản thể trước, hai vị đại nhân xác nhận rồi sẽ giải trừ phong tỏa toàn thành, lưu thông tự do lại. Cùng lúc đó có thể trước tiên thu về ma đản, phái người bảo vệ Lỗ Thông Tử tránh cho lúc Lỗ Thông Tử bế quan xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sơ sẩy tẩu hỏa nhập ma gì đó thì sẽ tổn thất một nhân tài lớn.
Lỗ Thông Tử tức xì khói:
- Ngươi...!
Lý Vân Tiêu nói vậy Lỗ Thông Tử còn tìm được cớ nào câu giờ?
Trụ nôn nóng lấy về ma đản, hùa theo:
- Nói có lý, ngươi hãy nói ra chỗ ở trước, chúng ta lấy ma đản về rồi phái người bảo vệ ngươi.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Tổng trưởng đại nhân cứ trù trừ không chịu nói ra chỗ mình ẩn thân thì rõ ràng không có lòng đầu thành, xem hai vị đại nhân là xiếc khỉ, muốn kéo dài thời gian!
Lỗ Thông Tử giận dữ hét:
- Ngươi đừng ngậm máu phun người!
Lý Vân Tiêu liếc Lỗ Thông Tử, lạnh lùng nói:
- Có không? Thị phi đúng sai mọi người thấy hết, muốn chứng minh lòng thành của mình rất dễ dàng, nói thẳng đi, bản thể ở đâu?
Trụ trợn to mắt hung tợn trừng Lỗ Thông Tử:
- Đúng rồi, bản thể của ngươi ở đâu? Nếu che giấu điều này thì còn nói gì đến đầu phục?
Lỗ Thông Tử khẽ hừ:
- Hừ!
Lỗ Thông Tử biết tài ăn nói thua Lý Vân Tiêu, khó mà mưu mô quỷ kế gì, thế là dứt khoát nhắm mắt đứng ngây như phỗng giả chết.
Trụ cau mày quát:
- Kêu ngươi nói chuyện!
Bộ dáng Lỗ Thông Tử lợn chết không sợ nước sôi, hoàn toàn từ bỏ. Dù sao kinh mạch bị phong kín, không thể tự sát và trốn thoát, tay trắng đường cùng, Lỗ Thông Tử chỉ có thể nhắm mắt coi như mình chết rồi.
Bốp!
Trụ tát mặt Lỗ Thông Tử làm lão nổ đom đóm mắt.
- Ta đang hỏi ngươi, nói chuyện!
Nhưng Lỗ Thông Tử ngậm miệng nhắm mắt, coi như mình chết thật, mặc kệ các ngươi thích làm gì thì làm.
Giờ phút này vùng ngoài thành Xạ Tinh có một căn nhà xây bằng đá màu xám, đơn giản có hai cửa sổ một cánh cửa, không khác gì chỗ cư dân xung quanh ở.
Dưới lòng đất kiến trúc gần như bị đào rỗng, trong không gian to cỡ chục mẫu, có ánh đèn mờ lấp lóe trong bốn góc.
Bốn phía không gian thỉnh thoảng có ma văn màu đen hiện ra giữa hư không rồi vụt qua.
Chính giữa là ma đản to lớn bị đánh cắp lơ lửng trong một tòa trận pháp.
Một đoàn khói đen hiện hình bên cạnh ma đản, bên trong lộ ra hình dạng Lỗ Thông Tử, mặt vặn vẹo hung ác dữ tợn, mắt lão đằng đằng sát khí.
- Lý Vân Tiêu chết tiệt, dám diệt, bắt ma thân của ta!
Ánh sáng đen vụt qua trước mặt Lỗ Thông Tử chậm rãi biến thành ma ảnh ngồi xếp bằng trong không khí, mở mắt nhìn lão:
- Vết thương trên người của ngươi sao rồi?
Sắc mặt Lỗ Thông Tử càng tối tăm, lạnh giọng nói:
- Vốn không bị gì nặng nhưng bây giờ tổn thất một ma thân, một ma thân khác cũng sắp chết. Phải ba, năm năm mới lành vết thương được.
Mặt Lỗ Thông Tử tràn đầy oán hận, lão hận ngứa răng, hận không thể bằm thây Lý Vân Tiêu ra.
Lỗ Thông Tử siết chặt nắm tay đấm mạnh vào mặt đất:
- Sớm biết thế này đã không đi tìm Lý Vân Tiêu, bây giờ bị động không biết nên làm sao!
Khuôn mặt âm trầm thấp thoáng trong đất đá vỡ, Lỗ Thông Tử hận đến miệng mũi sắp chảy máu.