Ân Triều Dương tỉnh táo lại, ngây người, sau đó hiểu ý của Lý Vân Tiêu. Hắn muốn cho tất cả thế lực thấy Lý Vân Tiêu và Vạn Bảo Lâu có quan hệ thân thiết. Ân Triều Dương cười khổ, nhưng nghĩ đến tổng bộ Vạn Bảo Lâu là gã lên tinh thần.
Ân Triều Dương miễn cưỡng nói:
- Đương nhiên phải tiễn, đương nhiên rồi.
Lý Vân Tiêu, Ân Triều Dương trò chuyện vui vẻ ra bên ngoài Vạn Bảo Lâu, bộ dáng thân thiết rơi vào mắt các thế lực, bọn họ đưa tin tình huống về chỗ mình.
Lý Vân Tiêu cố ý cao giọng nói:
- Đa tạ Ân trưởng lão nhiệt tình chiêu đãi, Vạn Bảo Lâu một lần nữa hào sảng trợ giúp. Nếu không có Vạn Bảo Lâu ủng hộ thì dưới vòm trời Nam vực này Lý Vân Tiêu ta không thể đi đến ngày hôm nay, ân lớn lao không lời nào tả xiết!
Ân Triều Dương cảm giác vô số thần thức chú ý chỗ này, nghe Lý Vân Tiêu nói làm Ân Triều Dương suýt xỉu.
Ân Triều Dương cười khổ nói:
- Vân thiếu gia qua khen, Viêm Vũ thành có thành tựu như hôm nay thật sự không liên quan nhiều đến Vạn Bảo Lâu chúng ta.
Lý Vân Tiêu thầm cười lạnh, miệng nói:
- Ân trưởng lão quá khiêm nhượng, siêu nhiên ngoài trần thế, không ham công và danh, không uổng là phong cách làm việc của Vạn Bảo Lâu. Sau này còn gặp lại, xin cáo từ.
Lý Vân Tiêu không đợi Ân Triều Dương nói gì thêm, hắn cưỡi trên Huyền Lôi Kinh Vân Hống loa đi.
Đoạn Việt cảm thấy mới mẻ cũng muốn cưỡi thử nhưng bị Huyền Lôi Kinh Vân Hống táp mấy miếng, gã trề môi lẽo đẽo theo sau.
Ân Triều Dương cảm giác rõ ràng trong không trung có vô số thần thức rơi vào người làm gã cười khổ, gục đầu đi vào Vạn Bảo Lâu.
May mà Vạn Bảo Lâu thanh thế lớn, dù mọi người nghi ngờ Ân Triều Dương cũng không dám tùy tiện hành động.
Lý Vân Tiêu, Đoạn Việt tâm tình siêu tốt. Đánh cuộc thắng hơn hai ngàn vạn nguyên thạch, trấn lột Chu gia sau ngàn vạn, bóc lột một ức của Cung Phụng viện. Đi Vạn Bảo Lâu tiện tay hốt một ngàn vạn, tổng cộng lại gần hai ức trung phẩm nguyên thạch.
Lý Vân Tiêu còn đỡ, Đoạn Việt mấy đời chưa từng thấy nhiều nguyên thạch như vậy, bị con số làm choáng váng đầu óc. Đến bây giờ Đoạn Việt vẫn không dám tin kiếm nguyên thạch dễ còn hơn nhặt đá bình thường.
Lý Vân Tiêu, Đoạn Việt nhanh chóng ra khỏi khu vực Thượng Dương thành bay hướng Viêm Vũ thành.
Huyền Lôi Kinh Vân Hống đạp tia chớp kêu đì đùng, đột nhiên ngừng lại ở một góc trời. Huyền Lôi Kinh Vân Hống cảnh giác nhìn đằng trước.
Đoạn Việt nhướng mày nhìn đăm đăm, nhưng không thấy bóng người.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn áng mây trắng trước mặt, lạnh nhạt nói:
- Người nào? Lăn ra đây cho ta!
Lý Vân Tiêu giơ tay, Ngô Câu Sương Tuyết Minh nằm trong tay hắn. Lý Vân Tiêu chém luồng kiếm quang vào tầng mây.
Đì đùng xẹt!
Trên bầu trời đột nhiên hiện ra một tia chớp giáng xuống kiếm quang, hai lực lượng tan biến trong tầng mây.
Áng mây trắng thay đổi như kẹo bông gòn nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng rút vòa lòng bàn tay của một người. Hai bóng người đứng trong không trung cười lạnh nhìn Lý Vân Tiêu, Đoạn Việt.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
- Nếu ta không nhìn lầm thì người đứng đằng trước nhất là đương triều thái tử Hỏa Ô đế quốc, Tân Như Ngọc?
Người dẫn đầu trẻ tuổi vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Không sai, chính là bản thái tử. Lý Vân Tiêu, ngươi rất càn rỡ.
Lý Vân Tiêu ngẩn ra, sau đó cười nói:
- Cây búa.
Tân Như Ngọc nhướng mày hỏi:
- Cây búa? Có ý gì?
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, cười khẩy nói:
- Ta càn rỡ hay không liên quan gì ngươi có cây búa?
Tân Như Ngọc tức giận:
- Ngươi...!
Giây sau Tân Như Ngọc tỉnh táo lại, nhe răng cười nói:
- Ta không đấu võ mồm với ngươi. Ngươi rất có thiên phú, dù ta muốn thắng ngươi cũng sẽ rất vất vả. Bây giờ cho ngươi hai con đường sống, một là để lại con yêu thú này, Ngô Câu Sương Tuyết Minh, và huyền khí bia đá lại, quy thuận ta, làm nô bộc của ta thì sẽ tha cho ngươi mạng sống, ngươi sẽ sống sót rất tốt.
Tân Như Ngọc nói xong bầu trời tĩnh lặng không thanh âm.
Lý Vân Tiêu nhắm mắt rồi chợt mở ra, thở dài:
- Ngươi có thể khờ thêm chút nữa không?
Tân Như Ngọc không giận chợt cười:
- Khờ? Ha ha ha, ta biết ngay ngươi sẽ không ngoan ngoãn phục tòng, vậy hay để ta nghiền nát lòng kiêu ngạo của ngươi, để ngươi ngoan ngoãn làm ngươi hầu bên cạnh ta!
Tân Như Ngọc tự tin như thể Lý Vân Tiêu đã thành vật trong túi của gã:
- Ta sẽ khiến người trong toàn thiên hạ thấy Lý Vân Tiêu nhà ngươi làm con chó bên cạnh ta!
Rầm!
Không khí bị áp súc đến tột độ. Lý Vân Tiêu từ trên lưng Huyền Lôi Kinh Vân Hống vượt hư không đến trước mặt Tân Như Ngọc, vỗ một chưởng, tốc độ cực nhanh. Không khí lóe hỏa oa, tiếng gầm rú ầm ầm.
- A!
Tân Như Ngọc hoảng sợ biến sắc mặt nhưng không vội thụt lùi.
Xẹt đùng!
Một tia chớp bắn lên đánh trúng bàn tay Lý Vân Tiêu. Tia chớp mạnh mẽ chiếu sáng bầu trời. Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, hai chân đạp không khí bay lùi về trên lưng Huyền Lôi Kinh Vân Hống.
Mắt Huyền Lôi Kinh Vân Hống bắn ra tia hung ác, ngửi bầu trời tràn ngập tia sét, lông dựng đứng như gặp kẻ thù lớn.
Vẻ mặt Đoạn Việt nghiêm túc, đôi mắt trầm trọng. Đoạn Việt không nhìn thấu tu vi của người trước mắt.
Người đó nhướng mí mắt, trong mắt có tia chớp lấp lóe:
- Định tát thái tử điện hạ, ngươi thật là vô pháp vô thiên!
Tân Như Ngọc mặt trắng bệch, xanh mét. Nếu Nhạc Cửu Lâm không ra tay kịp lúc thì gã đã bị Lý Vân Tiêu tát tai, đó sẽ là sỉ nhục suốt đời gã. May mắn xung quanh vắng lặng, không như Chu Ngọc Sơn bị người toàn thành chứng kiến.
Lý Vân Tiêu chậm rãi nói:
- Võ kỹ rất đặc biệt, là thuật lôi điện, hèn gì các ngươi muốn tọa kỵ của ta, chắc định bắt yêu thú lôi trợ giúp ngươi tu luyện?
- Vân thiếu gia quả nhiên kiến thức rộng raoĩ.
Đoạn Việt khen:
- Nếu Vân thiếu gia đã biết vậy ngoan ngoãn quy thuận đi. Tuy ta không biết Ầm ầm ầm ầm ầm! Làm cách nào thắng Chu Ngọc Sơn nhưng gặp phải ta thì Vân thiếu gia cảm thấy mình có phần thắng không?
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
- Tuy ngươi dã giấu đi hơi thở nhưng ta suy đoán thực lực của ngươi chắc cỡ Vũ Hoàng ngũ tinh, cộng thêm võ kỹ lôi điện ngươi tu luyện bất phàm, sức chiến đấu cỡ Vũ Hoàng lục tinh, thậm chí thất tinh. Nếu đánh nhau thì đúng là chúng ta không đánh lại.
Nhạc Cửu Lâm giật mình, mắt lóe tia tàn nhẫn. Dù là cường giả cùng đẳng cấp chưa chắc nhìn thấu được Nhạc Cửu Lâm, nhưng Lý Vân Tiêu nói túng hết.
Nhạc Cửu Lâm lạnh nhạt nói:
- Nếu đã biết tại sao không quy thuận? Người thông minh thì kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh, khinh thường nói:
- Đánh thì đánh, nhưng ngươi tự phụ cho rằng chúng ta không trốn ra được sao?
- Trốn?
Nhạc Cửu Lâm buồn cười nói:
- Vũ Hoàng tam tinh sau lưng ngươi dựa vào lực lượng Thanh Liên Địa Hỏa có lẽ sẽ chạy được, nhưng ngươi và yêu thú này thì... Ha ha, nói thật, với thực lực của ngươi có thể khiến ta ra tay đã là vinh hạnh lớn lao. Trong thế hệ trẻ có lẽ thái tử điện hạ không đánh lại ngươi.