Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 42: Bái sư (2)



Cổ Vinh cũng than thở:

– Tôn cấp Thuật Luyện Sư, này đã là tồn tại như thần.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu nghiêm nghị, sau khi trầm tư một lát nói:

– Lạc lão sư, ngươi về trước đi. Ta muốn cùng Cổ đại sư đơn độc thương thảo sự tình bái sư thu đồ đệ.

Lạc Vân Thường quái lạ nhìn hai người một chút, dáng vẻ có chút yên lòng không xuống. Cổ Vinh lần thứ hai chảy ra mồ hôi lạnh, vội nói:

– Vân Thường đại nhân yên tâm, Vân thiếu muốn bái sư liền bái sư, muốn làm gì liền làm cái đó, ta nhất định nghe theo dặn dò, chắc chắn sẽ không để ngài thất vọng!

Lạc Vân Thường trong nháy mắt váng đầu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cổ Vinh mắt cao hơn đầu, làm sao ở trước mặt Lý Vân Tiêu lại biến thành tuỳ tùng nô bộc?

Đúng, nhìn dáng dấp hắn khúm núm, chính là nô bộc a, này vẫn là Thuật Luyện Sư cao cao tại thượng sao?

Nàng cảm giác mình có chút không đứng thẳng được, sợ tiếp tục chờ đợi sẽ té xỉu ở trong đại sảnh, khách khí vài câu liền vội vàng cáo từ.

Lạc Vân Thường vừa đi, Cổ Vinh cùng Lý Vân Tiêu hai người đều là cảm giác như trút được gánh nặng.

Lý Vân Tiêu nói:

– Tìm một chỗ yên tĩnh, ta muốn suy nghĩ một vấn đề.

Cổ Vinh lập tức làm ra thủ thế xin mời, mang Lý Vân Tiêu tới trong gian phòng của mình. Dáng vẻ hắn khúm núm đi theo phía sau Lý Vân Tiêu, để Lục Dao cùng một đám Thuật Luyện học đồ ngẩn ngơ tại chỗ, mấy phút sau cũng không phản ứng lại. Sau đó vẫn hoài nghi mình sinh ảo giác, nhìn lầm.

Cổ Vinh là Thuật Luyện Sư một cấp, phòng nghỉ ngơi trang trí cực kỳ xa hoa, trong gian phòng rộng rãi các loại rượu ngon không thiếu gì cả, hơn nữa vô cùng tốt.

Lý Vân Tiêu ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng đứng dậy đi đi lại lại. Cổ Vinh không dám nói gì, yên tĩnh đứng ở một bên.

– Có!

Đột nhiên Lý Vân Tiêu từ trên ghế nhảy lên, vỗ bàn một cái nói:

– Cứ làm như thế! Cổ Vinh, ngươi đi nói với Trương Thanh Phàm, Ngũ âm tuyệt mạch của công chúa ngươi có thể trị!

Cổ Vinh sợ hết hồn, không thể tin nói:

– Vân… Vân thiếu, ngươi không phải là đang nói đùa chứ?

Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh.

– Ta là người thích nói đùa sao? Ngũ âm tuyệt mạch của Công chúa ngoại trừ Ngũ Long Chí Dương Đan ra, còn có thể thông qua biện pháp kim châm trích huyệt đến trị. Bằng vào hồn lực hiện tại của ta, tuy rằng không thể một lần trị tận gốc, nhưng thử vài lần, liền có thể được rồi.

– Kim… kim châm trích huyệt?

Con ngươi của Cổ Vinh muốn lồi đi ra, sợ hãi nói:

– Vân thiếu, loại thủ pháp trong truyền thuyết này ngươi cũng biết? Ngươi thật chắc chắn?

Lý Vân Tiêu xoa xoa huyệt Thái Dương.

– Không phải đã nói rồi sao, một lần khả năng không được, phải thử vài lần. Vì lẽ đó trị liệu cho công chúa nhất định phải là ngươi đứng ra, ta làm trợ thủ của ngươi. Thời điểm thi châm để ta làm, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi đi thi châm cho công chúa? Chỉ bằng điểm ấy đạo hạnh của ngươi?

Trong mắt của Lý Vân Tiêu tất cả đều là vẻ khinh bỉ, nhưng Cổ Vinh không cảm thấy khổ sở chút nào, trái lại cảm thấy xác thực như vậy, khúm núm nói:

– Này, này, Vân thiếu, thời điểm ngài thi châm, ta có thể ở một bên quan sát học tập không?

Lý Vân Tiêu khoát tay áo nói:

– Tùy ngươi, nhớ đi nói với Trương Thanh Phàm, làm sao cũng phải đem nhiệm vụ này đón lấy. Bằng không một khi tác dụng của đan dược kia mất đi, công chúa liền ngàn cân treo sợi tóc!

– Được rồi, tốt, ta đi ngay!

Cổ Vinh hưng phấn nhảy lên, công chúa chết sống với hắn không quan hệ, hắn quan tâm chính là, mình dĩ nhiên có thể chứng kiến thủ pháp kim châm trích huyệt trong truyền thuyết, những thứ này đều là đồ vật ghi chép trong truyền thuyết a!

– Há, đúng rồi!

Lý Vân Tiêu đi tới bên cạnh bàn, cầm bút lên tùy ý viết xuống, rất nhanh viết một tờ khai.

– Những thứ này là vật liệu cần cho trị liệu công chúa, ngươi để Trương Thanh Phàm chuẩn bị.

Cổ Vinh vô cùng phấn khởi chạy tới nhìn, nhất thời mắt choáng váng, thất thanh nói:

– Làm sao nhiều như vậy? Vân… Vân thiếu, hình như những vật này là vật liệu luyện khí a?

– Hừm, ta vừa vặn thiếu một Huyền Binh.

Cổ Vinh:

–...

Lý Vân Tiêu để Cổ Vinh đi thông báo, mình liền ra Thuật Luyện Sư Công Hội. Lúc đi ngang qua phòng khách lầu một, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn đã hoàn toàn thay đổi, dồn dập lộ ra tâm ý kính nể cùng tôn kính.

Kỳ thực triển khai kim châm trích huyệt chỉ cần một hộp kim châm mà thôi, nhưng Lý Vân Tiêu đối với kim châm to nhỏ, độ lớn, dài ngắn, trọng lượng, độ tinh khiết,… đều có chú ý nhất định, vì lẽ đó hắn định tìm chút vật liệu tự mình đi luyện chế. Như vậy thời điểm sử dụng mới có thể thuận buồm xuôi gió, không có sơ hở nào.

Ngay thời điểm ở trong phố chợ loanh quanh khắp nơi, đột nhiên một bóng người quen thuộc ấn vào mí mắt, nhất thời một hồi ức tươi đẹp hiện lên ở trong đầu, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười, xẹt tới.

– Ông chủ, ta thật sự chỉ có 170 kim tệ, xin ngươi thương xót, giúp ta một lần đi.

Mộng Vũ ở trước một cái quán nhỏ năn nỉ nói.

Trung cấp Thuật Luyện học đồ Tuấn Lương phất phất tay nói:

– Đến nơi khác đi thôi, ba trăm kim tệ đã là giá rẻ nhất! Hoặc là ngươi cung cấp toàn bộ nguyên liệu, chỉ cần ba mươi kim tệ ta liền giúp ngươi.

Mộng Vũ từ trong lồng ngực lấy ra hai cây thảo dược, tiến lên nói:

– Ta chỉ có Quang Minh Lan cùng Xà Tín Hoa.

Tuấn Lương thiếu kiên nhẫn liếc mắt nhìn.

– Hai thứ này nhiều nhất chỉ có hai mươi kim tệ. Mỹ nữ, không phải ta không giúp ngươi, ngươi không thể để cho ta làm ăn lỗ vốn chứ? Có điều…

Trong con ngươi hắn lướt qua vẻ tham lam, cười hắc hắc nói:

– Nếu ngươi chịu làm bạn gái của ta, tất cả đều dễ nói chuyện.

Mộng Vũ biến sắc, lập tức thu lại hai cây thảo dược, xoay người liền muốn đi.

Tuấn Lương vội vàng nói:

– Ai, đừng đi a, làm bạn gái của ta ba tháng liền được rồi, thế nào, ngươi không muốn chữa bệnh cho đệ đệ của ngươi?

Lời nói của hắn giống như ma chú, nhất thời để Mộng Vũ dừng bước, đứng ngây ra bất động.

Tuấn Lương lộ ra một ý cười thực hiện được, tiến lên phía trước nói:

– Như vậy mới phải a, ta không phải muốn ngươi gả cho ta. Coi như ngươi chịu, ta còn không muốn đây này. Tương lai ta sẽ trở thành Thuật Luyện Sư, muốn kết hôn đều là nữ tử vương tôn quý tộc. Ngươi cũng chỉ xứng ta chơi ba tháng, thế nào? Nếu ngươi đáp ứng, Hồi Sinh Ma Thủy này, coi như ta đưa ngươi.

Mộng Vũ tức giận đến cả người run rẩy, môi đỏ cắn ra máu tươi.

– Ngươi phối chế Hồi Sinh Ma Thủy cho ta, trong vòng ba tháng ta nhất định trù đủ tiền cho ngươi!

– Còn trinh liệt? Hừ hừ, nếu đệ đệ của ngươi không có Hồi Sinh Ma Thủy kéo dài tính mạng, sợ là không sống hơn ba tháng. Tiền có thể kiếm, nhưng mệnh của đệ đệ ngươi là bảo vật vô giá a.

Tuấn Lương lộ ra cười gằn, bắt nạt tiến lên, đưa tay ra, muốn hướng về trên người Mộng Vũ sờ soạng.

– Tiểu mỹ nhân, suy nghĩ thế nào? Ta xem ngươi còn là một xữ nữ, bằng không ta còn không lọt nổi mắt xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.