Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 451: Giết người lập uy (1)



- Móa, một trăm vạn khối trung phẩm nguyên thạch! Tại sao các ngươi không đi cướp đi?

Một gã đệ tử thế gia chửi ầm lên, giá tiền này cơ hồ tương đương với một kiện ngũ giai huyền khí.

Tiêu Khinh Vương ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, trực tiếp lười biếng nói:

- Không có tiễn cút ngay, vị kế tiếp.

- Ngươi..., các ngươi cũng quá phận! Ở đây có ai không phải thiên chi kiêu tử, còn có võ đạo tiền bối! Thành Viêm Vũ của các ngươi thành lập mới bao lâu? Thật không ngờ lại tùy ý làm càn, căn bản không đặt tất cả chúng ta vào mắt!

Tên đệ tử này tức giận sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng kêu gào, muốn kích thích mọi người công phẫn.

Lần này quả nhiên có tác dụng, dù sao một trăm vạn trung phẩm nguyên thạch quá mức buồn nôn, ai cũng không cam tâm tình nguyện, nhao nhao hưởng ứng, chửi ầm lên.

Tiêu Khinh Vương nhướng mày, nhìn qua hai người khác, ba người lập tức thần sắc trở nên âm lãnh, khí thế trên người bộc phát.

Lý Vân Tiêu lúc trước bàn giao, chỉ để ý lấy tiền, có phản kháng trực tiếp giết là được. Đánh không lại hắn sẽ có cứu binh, hắn sẽ tới trước tiên.

Đối với mệnh lệnh này, tuy ba người cảm thấy rất chóng mặt, nhưng vẫn chấp hành nghiêm chỉnh.

Lúc này ba ngàn võ giả đã hành động, trong khoảnh khắc vây quanh nơi đây, vẻ mặt đầy dữ tợn, đang chờ Tiêu Khinh Vương hạ lệnh.

Tiêu Khinh Vương giết người vô số, tự nhiên sẽ không nương tay, đang muốn hạ lệnh thì đột nhiên trên bầu trời có tấm bia đá, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, giốn như thiên thạch rơi xuống mặt đất, áp thẳng vào tên đệ tử thế gia kia.

Mọi người nhao nhao kinh hãi, không thể ngờ trong trường hợp này còn có kẻ dám ra tay giết người, hoảng sợ kịch liệt thối lui.

Tên đệ tử nháo sự kia định trốn, nhưng trên người bị lực lượng gì đó tập trung, căn bản không cách nào nhúc nhích mảy may, nhìn thấy tấm bia đá rơi thẳng xuống, ánh mắt lộ ra sợ hãi vẻ tuyệt vọng, hét lớn:

- Đừng, đừng giết ta! Cứu mạng, cứus ta!

Oanh!

Không hề lo lắng, tấm bia đá đè xuống đất, tên đệ tử kia bị ép vào bên dưới, sợ là đã phấn thân toái cốt. Tấm bia đá cổ xưa có văn tự lưu chuyển, giống như mộ bia của tên đệ tử kia, nhìn qua mà giật mình.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu xuất hiện trên đầu tường, lạnh giọng nói:

- Không có tiền thì cút, kẻ nháo sự ác ý phải chết!

Chi!

Mọi người chỉ cảm thấy hàn khí xông lên đầu, cơ tất cả thế lực nam vực đều tiến vào thành Viêm Vũ, loại tràng diện lớn này, vậy mà không nói gì trực tiếp ra tay đánh chết người, hắn sẽ không sợ sinh ra bạo động sao? Tất cả mọi người trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Tiêu Khinh Vương ba người cũng là ngạc nhiên không thôi, trong nội tâm phát lạnh. Lý Vân Tiêu cho bọn họ cảm giác càng ngày càng không thấu, sát phạt quả quyết, thủ đoạn lôi đình.

Lý Vân Tiêu nhìn thấy mọi người sợ hãi, lãnh đạm nói:

- Trong lòng các ngươi khẳng định không phục, ta hiểu. Nhưng đây là mệnh lệnh do ba đại tông phái ban ra, bất luận kẻ nào ở trong thời kỳ này nháo sự tại thành Viêm Vũ, giết không tha! Ta chỉ chấp hành mệnh lệnh của ba đại phái mà thôi, có nghi vấn, thỉnh chư vị tìm ba đại môn phái cố vấn đi.

- Trời ạ!

Trong nội tâm của mọi người hiện tại mắng chửi không thôi, vậy mà mang ba đại phái ra làm tấm chắn cho mình, nhưng không ai dám nói thêm cái gì nữa.

Rốt cục có một gã Vũ Hoàng giận dữ, quát:

- Giữ gìn nội thành trật tự là đương nhiên. Nhưng tiểu tử ngươi cầm lông gà làm lệnh tiễn, một mình thiết lập thu phí cao như vậy là không đúng!

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn lại, khẽ nói:

- Cầm lông gà làm lệnh tiễn? Rất tốt, ý ngươi nói mệnh lệnh của ba đại phái là lông gà? Ý của ngươi ta sẽ truyền đạt cho cao nhân của ba đại phái.

Tên cường giả Vũ Hoàng nội tâm chấn động mạnh mẽ, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Tụ Thiên Tông, Thiên Hạc Các, Độn Thế Cốc là ba đại phái đại biểu cho thế lực nam vực, tại nam vực pháp lệnh như núi. Huống chi ba phái cộng đồng hạ pháp lệnh. Loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng nếu ba phái thật sự tích cực, vậy cũng không có quả ngon cho hắn ăn. Lập tức nói quanh co muốn giải thích.

Nhưng Lý Vân Tiêu lại lười để ý đến hắn, cười lạnh nói:

- Cơm có thể ăn bậy, ăn bậy nhiều lắm là chết một người. Lời nói không thể nói lung tung, nói sai có khả năng chết cả nhà! Hy vọng mọi người nói chuyện làm việc nên suy nghĩ nhiều, thành Viêm Vũ là địa bàn của ta, lão tử một người nói tính toán, cho dù ngươi là nhân vật cái thế, nhưng tới đây cũng phải thành thành thật thật nằm xuống cho lão tử! Không muốn nằm xuống, hoặc là xéo đi, hoặc là ta ra tay phanh thây!

Tất cả mọi người kinh hãi không thôi, loại cuồng vọng này nói không nên lời, cho dù là ba đại phái cũng không dám nói a! Đây không phải đắc tội tất cả mọi người sao? Hắn rốt cuộc có lực lượng gì mà hung hăng càn quấy như thế!

- Ha ha, đã nói. Khí phách!

Tiễn Đa Đa nhịn không được tán thưởng, loại khí phách uy vũ này ngay cả hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nhìn vào mắt, nói:

- Chư vị tiếp tục, đấu giá hội sắp bắt đầu, quá thời hạn không đợi.

Hắn ném những lời này sau đó biến mất ở đầu tường, khối Giới Thần Bi cũng lóe lên rồi biến mất, trong nơi này chỉ có một cái vực sâu làm cho tâm thần người ta bị chấn nhiếp, rét run không dám nói gì.

Tu Di Sơn hai ngày sau sẽ mở ra, hiện tại dám tới đây tham gia đều là thế lực lớn, nhao nhao vội vàng móc nguyên thạch ra, sợ bỏ qua đấu giá này thì khóc không ra nước mắt.

Lý Vân Tiêu đứng trên đầu tường thành Viêm Vũ nhìn xuống, đang muốn ly khai, đột nhiên trong nội tâm hơi động một chút, chỉ thấy sau lưng có người xuất hiện.

- Ngươi làm sao có thể không bị trận pháp chế ước? Ngươi làm như thế nào đến?

Người nọ rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi, giọng nói vô cùng thanh thúy, lộ ra ngữ khí khó tin.

Lý Vân Tiêu quay người nhìn qua người tới, cười nói:

- Tân điện hạ, ta với ngươi rất quen nhau sao? Tại sao phải nói cho ngươi biết?

Người nọ chính là Tân Như Ngọc, Lý Vân Tiêu vừa mới ra tay hắn thấy rõ, dường như cũng không bị cấm chế chế ước, có thể tùy thời vận chuyển chân khí, cho nên nghi hoặc hỏi ra, ai biết lại bị Lý Vân Tiêu chống đối, lập tức giận dữ sắc mặt tái nhợt, tức giận nói:

- Chuyện này bỏ đi, ta hỏi ngươi, Nhạc Cửu Lâm đi đâu?

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua hắn, nói:

- Nhạc Cửu Lâm không phải chó của ngươi sao? Chó của ngươi biến mất liên quan gì tới ta? Nơi này là thành Viêm Vũ, không phải thành Thượng Dương của ngươi, không tới phiên ngươi làm càn!

- Cái gì?

Tân Như Ngọc không thể tin được lỗ tai của mình, hắn hoài nghi mình nghe lầm, hắn ngạc nhiên nói:

- Ngươi, ngươi dám nói như vậy với ta?

Hắn là thái tử Hỏa Ô đế quốc, trong thiên hạ là vương thổ. Tại Hỏa Ô đế quốc này trừ mấy môn phái tuyệt cường như Tụ Thiên Tông ra, hắn chính là chí cao vô thượng, vạn người kính ngưỡng tồn. Bây giờ đối phương lại nói đây là thành Viêm Vũ, không cho phép hắn làm càn? Thành Viêm Vũ cũng không phải thuộc quản lý của Hỏa Ô đế quốc sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.