Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 459: Ai bảo ngươi đi vào trước? (1)



Đinh Linh Nhi nghĩ đến phong cách hành sự quỷ thần khó lường của Lý Vân Tiêu, thoáng an tâm lại, nàng tự an ủi:

- Có lẽ thế, cũng may chỉ là điềm báo trước, chẳng biết lúc nào mới có thể chính thức xuất hiện.

Sau một thời gian uống cạn một chén trà, trên bầu trời xuất hiện một đạo cực quang, thế giới lờ mờ như bị một mũi kiếm hoàng kim đâm vào, giống như muốn chọc thủng bầu trời ra.

Cực quang càng ngày càng sáng, dần dần phóng đại ra, xé mở một góc bầu trời, biến thành một ánh sáng hình tròn, từng vòng vầng sáng khuyếch tán chung quanh, cả khe hở theo thời gian trôi qua không ngừng mở lớn hơn, thật giống như mặt trời từ trên cao hàng lâm.

- Đó chính là Tu Di Sơn sao? Vì sao ta có cảm giác như xa không thể chạm tới?

- Đây chẳng qua là cửa vào Tu Di Sơn mà thôi, còn chưa có hiển hóa hoàn toàn đấy.

- Trong truyền thuyết Tu Di Sơn chính là đạo tràng của viễn cổ đại năng, về sau đánh rơi xuống thế giới khác, qua một đoạn thời gian lại xuất hiện.

- Đúng vậy a, Tu Di Sơn vận hành dường như có quy luật nhất định, mỗi cách mấy chục năm, hoặc là trên trăm năm sẽ xuất hiện tại nam vực một lần, đúng là quỷ dị.

Các loại âm thanh nghị luận không ngừng vang lên bốn phía, đều đang đợi thời khắc kích động nhân tâm, tất cả mọi người không cách nào bình tĩnh lại. Linh khí trong Tu Di Sơn nồng đậm hơn Thiên vũ Giới gấp trăm lần, tu luyện mấy tháng cũng có thể vượt qua bình thường tu luyện mấy năm. Đặc biệt là với một ít đệ tử thiên tài mà nói, ở bên trong đạt được chỗ tốt còn lớn hơn.

Còn có một ít người không có tinh thạch, tất cả sắc mặt âm trầm muốn chảy ra nước, tất cả đều mang oán khí trút lên đầu của Lý Vân Tiêu.

Trong lúc này trên bầu trời có khe hở năm màu hiện ra, một lực lượng kỳ dị phá tan quy tắc trói buộc rơi vào trên không thành Viêm Vũ, căn bản không bị trận pháp xiềng xích, đem trọn thành trì này chiếu rọi sáng ngời.

Trên không trung tràn ngập lưu quang, linh khí bức người, một cực quang hóa thành thông đạo đâm thẳng vào thông đạo năm màu, dường như muốn truyền tống tới chân trời xa xăm.

- Mở ra!

Trên bầu trời có tiếng quát trầm ổn, rất nhanh xuất hiện hơn mười thân ảnh, tất cả đều là cao thủ của ba đại phái phụ trách mở Tu Di Sơn ra, trong đó đại bộ phận đều là nhân viên chấp pháp trên Quỳnh Hoa Đảo.

Trong lòng Đinh Linh Nhi khẩn trương, phát hiện Lý Vân Tiêu còn không có dấu hiệu xuất quan, chân nhỏ của nàng giận dữ giậm xuống đất.

Lúc này trên bầu trời xuất hiện hơn mười cao thủ hàng đầu, xuất hiện thân ảnh hai lão giả một cao một thấp.

Một vị cao thủ lăng không đi tới, chính là Hoàng Tiểu Long Độn Thế Cốc trên Quỳnh Hoa Đảo, hắn ôm quyền nói:

- Làm phiền Lưu Côn, Trương Cao hai vị trưởng lão.

Hai lão giả một cao một thấp gật đầu, nhìn qua phía dưới. Lão giả thấp bé nói:

- Lưu sư huynh, bắt đầu chưa?

Cao lão nhân Lưu Côn gật đầu, hai người bắt đầu thi triển pháp quyết, động tác giống nhau như đúc, tả hữu đối xứng. Một thân lóe ra hoàng sắc quang mang, một người khác tỏa ra hồng sắc quang mang sáng ngời, rất nhanh giữa hai người xuất hiện bạch sắc quang mang rơi xuống thành Viêm Vũ.

Dĩ nhiên là một con đường bậc thang huyền quang, trực tiếp đi thông vào trong hào quang năm màu vô cùng sáng ngời.

Lưu Côn trầm giọng nói:

- Cửa vào Tu Di Sơn đã mở ra, tất cả mọi người xếp thành hàng bằng vào tinh thạch danh ngạch từ cầu thang huyền quang tiến vào bên trong, phàm có người chen lấn, lập tức hủy bỏ tư cách.

Hơn vạn người phía dưới xôn xao, vô cùng mừng rỡ. Thời khắc chờ đợi hồi lâu tiến vào trong đã tới, hận không thể trực tiếp phi thân vào trong, nhưng Lưu Côn nhắc nhở đã làm bọn họ tỉnh mộng, nếu chen lấn sẽ mất đi tư cách, vậy thật xui xẻo rồi. Cho nên nhân số tuy nhiều nhưng ngay ngắn trật tự đi tới, không người nào dám chen chúc cái nào cả.

- Xảy ra chuyện gì?

Trong lúc này đệ tử đứng trên cầu thang sững sờ, nhìn qua Lưu Côn trên cao hô:

- Đại nhân, chúng ta bị một lực lương ngăn cản, không cách nào đi về phía trước!

Lưu Côn biến sắc nhìn Trương Cao bên cạnh, hai người nhao nhao thi triển pháp quyết, một lát sau sắc mặt đại biến.

- Nhị vị trưởng lão, như thế nào?

Trong nội tâm Hoàng Tiểu Long rùng mình, xem thần sắc hai người dường như không ổn. Tu Di Sơn mở ra chính là đại sự kinh thiên, không được có chút sai lầm nào cả.

Sắc mặt Lưu Côn cực kỳ khó coi, mắt hổ bắn ra tinh quang sáng ngời giống như xuyên thấu qua hư không, cắn răng nói ra từng chữ:

- Thái Âm Bảo Kính bị người ta khống chế!

- Ti! Cái gì?! Nói đùa gì vậy!

Sắc mặt Hoàng Tiểu Long đại biến, Thái Âm Bảo Kính chính là bảo bối thập phần nổi danh của Độn Thế Cốc, cố ý vì Tu Di Sơn mở ra dùng làm mắt trận Cửu Cung Vô Trần Trận. Mặc dù đối mặt Lưu Côn, Trương Cao có địa vị cao hơn, Hoàng Tiểu Long cũng không nhịn được, sắc mặt âm trầm tức giận nói:

- Hai vị, Thái Âm Bảo Kính chính là nằm trong Cửu Cung Vô Trần Trận, trận pháp này do hai vị cầm giữ, bây giờ lại nói bị người ta khống chế, quả thực quá khôi hài!

Lưu Côn và Trương Cao thất thần một hồi, lập tức nhớ tới chuyện hai ngày trước, xem ra thật bị người nọ đắc thủ. Chỉ là Cửu Cung Vô Trần Trận cũng chỉ dùng duy trì trật tự, để tránh phát sinh võ giả loạn thành một bầy, người nọ khống chế trận pháp này có ý gì? Chẳng lẽ là cao thủ nhà ai không được phân phối danh ngạch, nội tâm cực độ không công bằng mà làm phá hư?

Trong lúc nhất thời hai người suy đoán xôn xao, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Nhị vị, việc này hiện tại nên làm thế nào cho phải? Cửu Cung Vô Trần Trận bị trộm là việc nhỏ, mấu chốt là phải mang đám đệ tử này đưa vào Tu Di Sơn.

Một gã cường giả mở miệng nói ra, chính là Tụ Thiên Tông Phương Đức.

Hắn cau mày nói:

- Hiện tại kể cả chúng ta đều bị trận pháp trấn áp, không cách nào phát huy ra toàn bộ lực lượng. Không bằng mọi người cùng nhau liên thủ đánh ra thông đạo hư không. Hiện tại không chỉ có nam vực, ngay cả Thiên vũ Giới vẫn nhìn chằm chằm vào chúng ta, nếu như xảy ra chuyện ô long làm chuyến đi Tu Di Sơn thất bại, hừ hừ, các môn phái chúng ta còn thể diện gì mà đặt chân ở Thiên vũ Giới?

- Phương Đức huynh nói đúng!

Sắc mặt Hoàng Tiểu Long âm trầm nói:

- Hôm nay chỉ có như thế, nếu không chuyện này trách nhiệm quá lớn, ai cũng không đảm đương nổi.

Nhiều người nhao nhao đồng ý, đang muốn liên thủ thì trong thành Viêm Vũ xuất hiện một đạo quang mang lao tới vầng sáng.

Trong hào quang là một thân ảnh thanh tú, một gã thanh niên chân đạp lên phi kiếm, trên mặt mang theo vẻ trêu tức, quay đầu lại nhìn qua mọi người, nói:

- Tại hạ Lữ Thanh Thành, đi đầu một bước, chư vị cứ giày vò đi!

Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người khó coi tới cực điểm, đều hâm mộ ghen ghét nhìn chằm chằm vào Lữ Thanh Thành, không rõ hắn làm thế nào không bị trận pháp chế ước, trực tiếp xuyên thẳng qua hư không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.