Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 466: Tiểu hạo thiên kính (2)



- Tại hạ bắc vực Mai Hoa Đảo Chu Tử Nguyên, đi ra ngoài quên xem lịch, hôm nay xui xẻo lâm đầu, tiến vào Tu Di Sơn thì gặp quái vật như vậy, nếu không phải tại hạ có chút bổn sự, đã sớm bị quái vật kia ăn rồi. Tuy Lý huynh chỉ có tu vị lục tinh Vũ Quân, nhưng nhìn ra được chiến lực sẽ không thua tại hạ. Không bằng ta và ngươi cùng nhau liên thủ tiêu diệt quái vật kia.

Lý Vân Tiêu mặt không biểu tình, duỗi tay phải ra.

Chu Tử Nguyên vội vàng kích động duỗi tay phải ra muốn nắm lại, cho rằng đối phương đồng ý yêu cầu hợp tác của mình.

Ai biết Lý Vân Tiêu trực tiếp dùng tay phải đẩy hắn qua một bên, lạnh lùng nói ra:

- Đừng chống đỡ!

Ánh mắt của hắn như sao trời nhìn qua rừng cây, trong ánh mắt tinh mang chớp động.

Chu Tử Nguyên ngượng ngùng xấu hổ, nói:

- Quái vật kia biết ẩn tàng thân hình, ta đến bây giờ cũng không nhìn ra bộ dáng của nó. Chỉ bị công kích không ngừng.

Lý Vân Tiêu nhìn hắn một cái, hồ nghi nói:

- Ngươi ngay cả thần thức che đậy của a đều có thể xem thấu, sao có thể không nhìn thấy hình thái của quái vật kia?

Chu Tử Nguyên cười hì hì móc một cái gương ra lắc lắc, nói:

- Ta chỉ dùng Hạo Thiên Kính này quan trắc trong vòng ngàn dặm, chỉ phát hiện thân ảnh của hai vị!

Hắn nhíu mày nói:

- Kỳ quái, vừa rồi nơi này chỉ có một người, vì sao đột nhiên nhiều ra một người? Hạo Thiên Kính không có khả năng xảy ra sai lầm a?

- Đúng rồi! Ngươi nhất định là vừa từ thành Viêm Vũ tiến vào, đúng rồi, lúc này mới giải thích thông!

Chu Tử Nguyên vỗ đầu một cái, lập tức nghĩ thông suốt.

Lý Vân Tiêu theo dõi Hạo Thiên Kính trong tay của hắn, lúc này mới cười nhạo nói:

- Chớ ở trước mặt ta 'trang Bức', Mai Hoa Đảo tuy không phải đại phái, nhưng Hạo Thiên Kính cũng là cửu giai huyền khí đại danh đỉnh đỉnh, là trấn đảo chi bảo của Mai Hoa Đảo. Trong tay ngươi chỉ là hàng nhái tìm thất giai thuật luyện sư phỏng chế theo mà thôi.

Chu Tử Nguyên chấn động, cầm Hạo Thiên Kính thật chặc, sợ bị Lý Vân Tiêu đoạt đi, cả kinh nói:

- Ngươi, ngươi làm sao thấy được? Ta cũng không xài hàng phỏng chế, nó gọi là tiểu Hạo Thiên Kính!

- Tiểu con em ngươi, cầm hàng nhái xem là bảo bối, lăn qua một bên, đừng tìm mất mặt.

Lý Vân Tiêu trực tiếp một cước đá Chu Tử Nguyên văng ra, lúc này mới quay người dò xét rừng cây kia, trong con ngươi tinh mang chớp động.

Trong rừng cây trống rỗng có một lực lượng kỳ dị lan tràn, loại lực lượng này giống như dung làm một thể với rừng cây bốn phía, dưới thần thức của hắn quan sát đã phát hiện trên lá của những cây đại thụ có một ít chất lỏng màu xanh lá đang hoạt động, giống như có tánh mạng vậy.

- Cẩn thận!

Lạc Vân Thường thấy Lý Vân Tiêu muốn đi qua, vội vàng kéo hắn lại, bật thốt lên nói:

- Đừng đi qua, Chu Tử Nguyên là Vũ Tông cũng không có biện pháp gì.

Lý Vân Tiêu cười vỗ vỗ tay nàng, nói:

- Yên tâm, Vũ Tông tính toán cái gì, ta không sợ.

Sắc mặt Chu Tử Nguyên đen lại, vô cùng xấu hổ.

Lý Vân Tiêu chậm rãi đi về phía trước, bước ra bảy bước thì đặt mình ở giữa một ít chất lỏng màu xanh lá kia, lẳng lặng quan sát.

XÍU...UU!!

Một tiếng xé gió vang lên, dưới chân Lý Vân Tiêu giẫm mạnh, thân ảnh thuấn gian di động, hóa thành một đạo tàn ảnh, trên cánh tay quét qua không trung, trên da thịt có một vết cắt rất nhỏ.

Trong nội tâm Lạc Vân Thường chấn động, nàng đã mở mắt lên to nhất, vậy mà không có thấy rõ Lý Vân Tiêu bị công kích như thế nào.

Chu Tư Nguyên bên cạnh dường như bắt được cái gì đó, hiển nhiên là nhìn thấy được cái gì.

XÍU...UU!! XÍU...UU!! XÍU...UU!!

Trong lúc đó lại có mấy tiếng xé gió truyền đến, hơn nữa tần suất cũng rất cao, thân ảnh của nó vây quanh Lý Vân Tiêu không ngừng, hóa ra ngàn vạn đạo tàn ảnh, cơ hồ khó có thể phân biệt chân thân. Lúc này Lạc Vân Thường mới nhìn ra mánh khóe, dường như có vật thể kia không ngừng xuyên qua rừng cây, tạo thành không khí vỡ nát sinh ra công kích mạnh mẽ.

Chu Tử Nguyên càng mở to mắt quan sát, hắn trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt đầy khiếp sợ. Loại công kích này hắn muốn tránh cực kỳ khó khăn, giờ phút này quanh người Lý Vân Tiêu tối thiểu có hơn mười đạo công kích đang không ngừng xuyên thẳng qua, hơn nữa số lượng không ngừng gia tăng.

- Nhìn con em ngươi ah! Còn không mau hỗ trợ!

Lý Vân Tiêu nhìn qua phía Chu Tử Nguyên mắng một câu, Chu Tử Nguyên lập tức kịp phản ứng, tiểu Hạo Thiên Kính trong tay tiện tay ném ra, lập tức phát ra một đạo hoàng sắc quang mang, nhanh chóng mở rộng ra và chiếu xuống dưới.

Ông!

Những nơi hào quang đi qua đều truyền đến một hồi vù vù, giống như thời không bị định trụ, trở nên chậm chạp.

XÍU...UU!! XÍU...UU!! XÍU...UU!!

Hơn mười tiếng xé gió lập tức xuyên thẳng quanh người Lý Vân Tiêu, trong chốc lát bỏ chạy vô ảnh vô tung. Chỉ có một giọt chất lỏng màu xanh la ở trước người Lý Vân Tiêu bị tiểu Hạo Thiên Kính chiếu vào, định trụ tại đó, ở trên không trung chậm chạp dựa theo quỹ tích di động của mình, như mà động tác chậm hơn rất nhiều..

Trên giọt chất lỏng này còn có một giọt huyết châu sáng ngời, nhưng lại bị bàn tay Lý Vân Tiêu nhiếp đi.

Hắn phối hợp tiểu Hạo Thiên Kính, cố ý dùng bàn tay đi ngăn cản chất lỏng màu xanh lá, kết quả lòng bàn tay trực tiếp bị xuyên thủng. Phải biết rằng hắn có chí cường phách thể, cho dù là cường giả Vũ Tông đánh trúng cũng khó bị tổn thương. Lại bị loại vật nhỏ này xuyên thấu qua, nhưng cũng nhận được trở ngại thật lớn, rốt cục bị tiểu Hạo Thiên Kính trấn trụ.

- Quá tốt! Cuối cùng bắt lấy một cái!

Chu Tử Nguyên đại hỉ nhảy dựng lên, hung dữ nói ra:

- Ta đúng là muốn nhìn, những yêu quái dám công kích bổn đại gia là vật gì?

Trong mắt của hắn trừ nhìn chằm chằm vào giọt chất lỏng màu xanh ra, trong mắt còn có tham lam và do dự nhìn qua Lý Vân Tiêu. Đối phương có bộ pháp kỳ dị làm hắn vô cùng động tâm, hơn nữa bảo thủ đoán chừng, trên người Lý Vân Tiêu chít ít có hơn một tỷ trung phẩm nguyên thạch, tuyệt đối là tài phú đè chết hắn.

Mặc dù đối phương thủ đoạn dường như tầng tầng lớp lớp, nhưng mà mình có tiểu Hạo Thiên Kính, cho dù là cường giả Vũ Hoàng cũng trực tiếp vây khốn, khó có thể nhúc nhích chút nào. Về phần mỹ nhân Vũ Quân nũng nịu bên người, một chiêu là có thể giải quyết.

Hừ!

Ngay lúc nội tâm Chu Tử Nguyên cực độ giãy dụa, thời điểm đang do dự thì Lý Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, giơ tay một trảo liền thu giọt chất lỏng vào tay, dùng chân khí vây khốn nó, tùy ý nó hoạt động thế nào cũng không thoát.

Ngươi!

Trái tim Chu Tử Nguyên đập mạnh, lúc này đã giật mình, sợ hãi nói:

- Ngươi..., bị tiểu Hạo Thiên Kính của ta chiếu vào, vì sao động tác có thể nhanh như thế?

Lý Vân Tiêu nhìn hắn như thằng ngu, nói:

- Hạo Thiên Kính được xưng có thể vây khốn vạn vật, đơn giản chính là thuyên chuyển thiên địa quy tắc, cưỡng ép khóa một phiến không gian mà thôi. Cái thứ hàng nhái của ngươi chỉ là thất giai, căn bản không có khả năng khóa không gian, chỉ có thể lợi dụng chút quy tắc, dựa thế vây khốn đối phương. Chỉ cần giải loại quy tắc này, dĩ nhiên là không bị nó trói buộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.