Đinh Linh Nhi cao hứng nói một câu, giọng cũng nhỏ xuống.
Chuyện trọng đại như thế, khắp thiên hạ đều chỉ có hai người bọn họ biết rõ. Lạc Vân Thường cùng Đinh Linh Nhi trên mặt lộ ra dáng vẻ hạnh phúc, có cảm giác chia xẻ bí mật a, vui vẻ không thôi.
Đinh Linh Nhi nói:
- Lý, Lý..., khục khục, Vân Tiêu, những người này làm sao bây giờ? Có nên cứu bọn họ hay không? Nếu là chết trong Tu Di Sơn, sợ cả Thiên vũ Giới đều chấn động không nhỏ, đến lúc đó sẽ tra lên đầu của chúng ta đấy.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Cứu, đương nhiên phải cứu. Nếu không một mình ta làm sao đối phó Yêu Long, nhưng không phải hiện tại, tiếp tục cho bọn họ chạy đi. Những người này ngày bình thường đều cao cao tại thượng, một bộ dáng mắt cao hơn đầu. Lúc nào đã dốc sức liều mạng như thế, nên cho bọn họ rèn luyện mới tốt.
Hắn tiếp tục thưởng thức bộ dáng mọi người liều mạng bỏ chạy, vui vẻ ăn hoa quả. Tiếng cười nhàn nhạt và tiếng ăn hoa quả làm cho mọi người nhìn thấy mà choáng váng.
Mọi người không ngừng nói lời hữu ích, sau khi không có hiệu quả thì tiếp tục uy hiếp, Lý Vân Tiêu vẫn thờ ơ, ba người song song cùng ăn hoa quả, cười đùa với nhau. Bộ dáng kia đã chọc giận tất cả mọi người.
Lúc này hai người chạy cuối cùng là Chiến Phàm cùng Lữ Thanh Thành, hai người dẫm Tử Thanh song kiếm, nhưng do một kích toàn lực lúc trước làm thoát lực, kiếm quang cũng giảm yếu rất nhiều, lúc này càng rơi vào sau cùng, mắt thấy sắp bị Yêu Long đuổi theo, hai người vẻ mặt tuyệt vọng.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, nhìn chằm chằm vào hào quang ở sau cùng, khẽ cười nói:
- Không sai biệt lắm có thể cứu những người này."
Hắn không ngừng đánh ra mấy pháp quyết, tốc độ Thanh Loan Chiến Xa giảm lại, trên đỉnh chiến xa bắn ra một chiêu công kích, bắn vào Yêu Long phía sau Lữ Thanh Thành hai người.
Oanh!
Đạo công kích kia bắn vào người Yêu Long, mặc dù nó lông tóc không tổn hao gì, nhưng lại ngăn cản một cút, làm cho Lữ Thanh Thành cùng Chiến Phàm lại chạy ra một khoảng cách.
Chiến Phàm đại hỉ nói:
- Đa tạ Vân Tiêu đại nhân cứu mạng, mong rằng cứu người cứu cho chót, ân tình hôm nay, trọn đời khó quên.
Lý Vân Tiêu cho chiến hạm chậm lại, cười nói:
- Đều lên đây đi, nhớ kỹ những hứa hẹn mà các ngươi vừa nói, mọi người cùng nhau làm chứng kiến, nếu như thiếu một kiện, ta sẽ tự mình đi thăm tìm lấy.
Toàn bộ mọi người đại hỉ, một nói:
- Không dám, không dám!
Bọn họ đã chạy sức cùng lực kiệt, lập tức sắp chống đỡ hết nổi, Lý Vân Tiêu đột nhiên cứu giúp chẳng khác gì cọng cỏ cứu mạng, cả đám vô cùng kích động.
- Đều lên đây đi!
Phòng ngự của Thanh Loan Chiến Hạm mở ra, đám người kia đột nhiên bộc phát tốc độ mạnh nhất, "Vèo" một cái xông lên toàn bộ.
- Mẹ kiếp, an toàn, an toàn!
Một đám người ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất miệng lớn thở hào hển, mấy người này đều lấy đan dược ra ăn vào.
Thủy Lạc Yên trực tiếp ngồi trên ghế Lý Vân Tiêu, bắt đầu ăn hoa quả mà Lạc Vân Thường gọt, Đinh Linh Nhi hận không thể tiến lên đá nàng mấy cước.
Trong mi tâm Lý Vân Tiêu có thu hồi hào quang.
Giới Thần Bi đã trở lại trong cơ thể, hắn hiện tại đã có át chủ bài lớn nhất, cho dù đối phó những người này hay là Yêu Long, cùng lắm là trốn vào trong Giới Thần Bi, ai có thể làm gì được hắn?
Hắn cười dịu dàng đi về phía trước, nói:
- Lạc Yên muội muội, vừa rồi ngươi nói tư sắc của ngươi không thua Linh Nhi, muốn cùng hầu hạ ta sao? Không bằng chúng ta đi vào bên trong hảo hảo nói chuyện phong tình nhé.
Sắc mặt Thủy Lạc Yên lạnh lẽo, khí tức bắn hàn thấu xương tỏa ra, nói:
- Không giết ngươi đã là ân huệ lớn bằng trời rồi, nhìn bộ dáng đê tiện của ngươi, cũng chỉ có Đinh Linh Nhi tiện nhân kia ưa thích.
Đinh Linh Nhi cùng Lạc Vân Thường sắc mặt đại biến, nếu không biết thân phận của Lý Vân Tiêu còn khá tốt. Giờ phút này biết rõ hắn là tuyệt thế Vũ Đế, phần ái mộ và kính ngưỡng trong nội tâm càng khó có thể ức chế. Nghe thấy có người vũ nhục hắn, tức giận muốn xông lên.
- Ha ha, ánh mắt Thủy tiểu thư thật cao. Vân Tiêu thành chủ tuy chỉ có tu vị Vũ Vương, lớn lên cũng không kém, đoán chừng năng lực chỉ tạm được chứ không có trở ngại gì đó, cũng xem như trẻ tuổi tài cao a.
Yến Nghị pha trò, điều cười rộ lên.
Đám người kia trước khi lên thuyền xem ngươi như tổ tông, hiện tại sau khi đi lên thì xem ngươi như cháu trai. Không riêng gì Yến Nghị, sắc mặt những người còn lại trầm xuống, ai ai cũng đầy kiêu ngạo.
Thủy Lạc Yên cười lạnh một tiếng, trong con ngươi tinh quang chớp động nói:
- Hôn phu tương lai của ta phải có tu vị tuyệt thế, nhất định phải có danh hào đứng trong Thiên Địa Phong Vân Bảng. Bổn tiểu thư không phải nhân vật trên Phong Vân bảng thì không lấy chồng.
Yến Nghị cười nói:
- Thủy tiểu thư ánh mắt rất cao, không chịu đựng nổi. Thiên Địa Phong Vân Bảng mỗi trăm năm xếp một lần, vị trí chỉ có một trăm, đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm trong lịch sử Thiên vũ Giới, tất cả đều là lão đầu tử hơn trăm tuổi. Thủy tiểu thư không biết muốn gả cho người mấy trăm tuổi?
Chiến Phàm nhướng mày nói:
- Yến huynh nói lời này không đúng, có mấy vị phong hào Vũ Đế đa số đều trong vòng trăm tuổi a.
Yến Nghị từ chối cho ý kiến, lườm hắn một cái nói:
- Phong hào Vũ Đế? Hừ, chỉ có cường giả trước top mười Thiên Địa Phong Vân Bảng mới có thể được thánh vực ban phong hào. Mười vị đại nhân này không ai không phải nhân vật cái thế, uy hiếp một phương. Thủy tiểu thư muốn gả cho phong hào Vũ Đế, cái này..., hì hì, dung mạo dường như chưa đủ a.
Thủy Lạc Yên chán nản, nàng vốn cực đẹp, người theo đuổi vô số, từ trước tới nay lần đầu tiên có người nói nàng dung mạo không đủ.
Ai biết Chiến Phàm cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, nhớ năm đó thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Khúc Hồng Nhan ái mộ Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương, vẫn là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Sắc mặt Lạc Vân Thường đại biến, lập tức trở nên trắng bệch, vụng trộm nhìn qua Lý Vân Tiêu, nhưng mà thấy hắn sắc mặt lạnh nhạt.
- Hừ!
Thủy Lạc Yên khinh thường nói:
- Trên đại lục từ trước tới nay đều ưa thích nghe nhầm đồn bậy, Khúc Hồng Nhan có bao nhiêu xinh đẹp, các ngươi có ai nhìn thấy qua chưa? Nói cho cùng, sở dĩ Cổ Phi Dương không muốn nàng, còn không phải bởi vì không đủ xinh đẹp.
Trên chiến hạm tất cả mọi người sắc mặt biến hóa.
Khúc Hồng Nhan chính là cung chủ Thần Tiêu Cung, tuy Thần Tiêu Cung phong sơn nhiều năm. Nhưng tuyệt đối là tồn tại top năm của đại lục, Thần Tiêu Lệnh vừa ra, không ai dám không theo! Bây giờ có kẻ dám công nhiên đàm luận cung chủ Thần Tiêu Cung, quả thật đại húy kị.
Thủy Lạc Yên thân là người Mạn Đa thương hội tự nhiên sẽ không có chuyện không rõ đạo lý kia. Chỉ là nữ nhân xinh đẹp một khi ganh đua dung mạo, cái gì đều chẳng quan tâm. Tất cả mọi người không dám nói theo, toàn bộ ngậm miệng không nói.
Lạc Vân Thường đi lên phía trước, lạnh nhạt nói ra:
- Khúc cung chủ dung nhan thắng ngươi gấp vạn lần, Khúc cung chủ như đóa hoa sen nở rộ, mà tướng mạo của ngươi nhiều lắm chỉ là một chút phấn hoa dính lên hoa sen mà thôi.