Kim quang sáng ngời, hào quang lòe loẹt lóa mắt, hai tay của hắn không đình trệ chút nào cả, các loại thủ ấn bay ra, cả đại trận co rút lại, nó đang áp xuống, có xu thế phục ma.
Lưu Vĩnh Hằng lúc này mới phát giác được cái gì đó, hào quang màu xanh da trời hiện ra, ma khí ở tay phải cổ động, hai chân chùn xuống, thân thể lại lao tới chộp vào Lý Vân Tiêu.
Dường như trong lúc không ngừng đánh nhau, thân thủ và tư duy của hắn không ngừng khôi phục.
XÍU...UU!!
Bóng người La Thanh Vân đột nhiên ngăn ở trước người Lý Vân Tiêu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩnh Hằng, hư ảnh chân long lưu động bốn phía, hai tay kết ấn đánh xuống.
- Cút xuống cho ta!
- Chân Long Pháp Thân, Long Ngự Tứ Cực!
Một tiếng long ngâm từ viễn cổ truyền tới, không ngừng vang vọng trong đại điện.
Ánh mắt Lưu Vĩnh Hằng đầy ngạc nhiên, vội vàng đình trệ thân hình trên không trung, tay phải đánh ra một quyền.
Ma khí màu đen tạo thành gió lốc, đột nhiên trước mắt đen kịt, hắc khí va chạm với long khí.
Oanh!
Hai lực lượng khuyếch tán ra, thậm chí có cảm giác thế lực ngang nhau, cả hai cắn nuốt nhau sau đó tna thành mây khói.
La Thanh Vân chỉ cảm thấy như bị núi cao va chạm, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ra ngoài. Thân thể cường đại như hắn thi triển một kích chí cường này lại trọng thương thổ huyết.
Thân thể Lưu Vĩnh Hằng bị oanh mất một nửa, lồng ngực hoàn toàn thiếu một bên, nội tạng chảy ra ngoài, nhưng hắn vẫn không có vẻ thống khổ gì cả, chỉ cau mày, bộ dáng dường như rất buồn rầu, không ngừng lắc đầu lẩm bẩm:
- Thân thể này không tốt, thực không tốt.
Ti!
Hình tượng này làm người ta quá rung động, Tiền Vô Địch hít một hơi khí lạnh, hắn ném đồng tiền ra, đồng tiền biến lớn trên không trung đánh thẳng vào Lưu Vĩnh Hằng.
- Kim Tiền Lạc Địa, Thần Quyền Vô Địch!
Hai tay của hắn đánh ra quyền ảnh đầy trời, bốn phương tám hướng không có chỗ nào mà không phải là quyền uy hiển hách, phối hợp với tiền đồng cực lớn đè ép không gian.
- Phần Huyết Đại Pháp, Âm Hồn Nhất Kích!
Hai mắt Tào Á Tinh bắn ra hào quang đỏ thẫm, thân thể hắn bốc cháy, khí tức của hắn hiện tại kéo lên, trên bàn tay có một đạo âm khí xoay tròn, không ngừng cắt không khí bốn phía.
- Thiên Vương Bảo Lục, Thất Điện Huyền Ngọc Xích!
Từ Thanh khẽ quát một tiếng, một cây thước ngọc bay lên cao, tản mát ra hàn khí bức người, biến lớn trên không trung sau đó gõ xuống.
Ba cường giả Vũ Tông liên thủ một kích, uy năng mạnh mẽ đã không kém gì Vũ Hoàng.
Cả nội điện dưới lực lượng trùng kích này đã lung lay bất ổn.
Thân thể Lưu Vĩnh Hằng dưới một kích của La Thanh Vân cũng đã sụp đổ mất. Nếu là người bình thường đã sớm chết rồi, hiện tại cũng chỉ còn lại xương thịt và da mà thôi.
Hiện tại một kích của ba cao thủ phá không đánh tới, hoàn toàn muốn đưa hắn vào chỗ chết.
Rống!
Đột nhiên hắn rống to một tiếng, miệng mở rộng ra làm mặt bị xé rách, sóng âm cực lớn truyền ra chung quanh, rung động nhân tâm!
- Đãng - ma - khí!
Lưu Vĩnh Hằng dùng giọng khàn khàn nói ra ba chữ này, ma khí trên tay lan tràn toàn thân, một hắc sắc phù văn tiến ra ngoài. Dùng hắn làm trung tâm hình thành phong bạo màu đen, tiếng gào rú cổ quái khuyếch tán ra chung quanh.
Ầm ầm!
Ba đạo công kích trước sau đánh xuống, hắc khí nổ tung, các loại lực lượng hỗn loạn va chạm vào nhau trên không trung.
Ma khí vào thời điểm này bị chấn tan hơn phân nửa, thân thể Lưu Vĩnh Hằng càng triệt để phấn thân toái cốt, chỉ còn lại nửa cái sọ và con mắt màu lam nhạt làm cho người ta không rét mà run.
- Các ngươi, không thể giết ta!
Nửa cái sọ vẫn hoạt động, dường như không bị làm sao cả.
- Cửu Thiên Đô Triện Phục Ma Đại Trận, phong ấn cho ta!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, trận pháp bốn phía nhanh chóng co rút vào trung tâm, từng trận pháp nối liền với nhau, tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận, nó như sóng biển bao phủ lấy Lưu Vĩnh Hằng.
- Ah!
Đầulâu Lưu Vĩnh Hằng cuối cùng cũng triệt để nát bấy, đám hắc khí hoảng sợ hét to lên.
- Phong ấn, không muốn!
Nhưng mà kim quang tỏa ra nhanh chóng bao phủ hắc khí, bao vây từng tầng, dường như muốn kết thành kén tằm màu vàng, dần dần không nhìn thấy hắc khí nào cả.
La Thanh Vân ở xa xa lẳng lặng nhìn qua cảnh này, nói:
- Người này dường như cũng không có cường đại như trong tưởng tượng, có lẽ trải qua vô số năm tháng trấn áp làm cho hắn mất đi lực lượng.
Lý Vân Tiêu cũng nhíu mày, cảm thấy dường như quá dễ dàng.
Những kim quang này bay tới trung ương đại trận, một lát sau một kén tằm màu vàng hiện ra trước mặt mọi người, phát ra lực lượng bành trướng.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn qua Lý Vân Tiêu, trận pháp khủng bố như thế không ngờ hoàn thành trong thời gian ngắn, trong nội tâm cảm thấy hắn còn khủng bố hơn Lưu Vĩnh Hằng nhiều.
- Thực trấn áp sao?
Cánh tay Lý Vân Tiêu giơ Sơn Hà Đỉnh, hắn nhìn qua nội điện nhíu mày suy tư.
Hắn vốn định dùng Sơn Hà Đỉnh và đại địa tức nhưỡng cùng với các cửu giai huyền khí kia trấn áp ‘ ma ’ trở về. Nhưng sự thật quá dễ dàng hơn hắn đoán, khiến cho hắn có chút muốn cầm đỉnh nện xuống.
- Ta thấy người này nói chuyện hàm hồ, tư duy không rõ, hẳn là bị phong ấn quá lâu, dần dần bị ăn mòn. Cho dù hôm nay chúng ta thả hắn ra, cũng sẽ bị phong ấn tiếp, cuối cùng sẽ triệt để tiêu tán trong thiên địa.
Từ Thanh chậm rãi mở miệng nói ra.
Tiền Vô Địch nhìn hắn một cái, sát khí trên người bắn ra, tập trung Từ Thanh, lạnh giọng nói:
- Giao bảo kính ra đây!
Từ Thanh nhướng mày, hừ nhẹ nói:
- Tiền huynh, Kim Tiền thương hội tài phú thông thiên, chỉ một cái gương không thể tặng tại hạ sao? Huống hồ La Thanh Vân cùng Tào Á Tinh cũng có một kiện, Lý Vân Tiêu càng mang bốn kiện, sao ngươi không tìm bọn họ, hết lần này tới lần khác nhìn chằm chằm vào quả hồng mềm là ta.
Tiền Vô Địch tức giận nói:
- Nếu không phải có ngươi nhúng ta, bảo kính ta sớm đã bỏ vào trong túi. Nếu không giao ra đây, dù chạy tới chân trời góc biển ta cũng muốn giết ngươi.
- Hừ, rõ ràng chính là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!
Từ Thanh thối lui mấy bước, để tránh sinh ra xung đột với hắn. Tuy hắn không e ngại, nhưng cũng không thích bị quấn quít không buông
Thần sắc Tào Á Tinh âm trầm bất định, vốn còn định bức Lý Vân Tiêu nhổ ra vài món bảo bối đến, vừa rồi thấy hắn ra tay mấy lần đều uy lực kinh người, bản thân mình cho dù dùng hết át chủ bài cũng không thể làm gì.
- Hai người các ngươi đừng cãi! Mau nhìn!
Đột nhiên La Thanh Vân hét lớn một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái kén màu vàng kia, chỉ thấy kim mang càng ngày càng mờ nhạt, hắc khí đang lưu động bên trong, đang dần dần ăn mòn chui ra.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu cả kinh, đột nhiên nhớ tới ban đầu ở Phượng Hoàng Sơn, ký túc trong ý thức phượng hoàng, nhìn thấy phượng hoàng tranh đấu với hắc khí kia, hắc khí này có tính ăn mòn rất mạnh, ngay cả thân thể năng lượng thuần túy cũng bị ăn mòn..