Lý Vân Tiêu im lặng vung tay lên, thu hắn vào trong mi tâm.
Rất nhanh, ở cuối cánh đồng bát ngát quả nhiên có một đội nhân mã, khoảng chừng hơn mười người, trên lưng ngựa đầy hàng hóa, xem ra là một thương đội.
Phía trước thương đội là hai con long mã to lớn, nghe nói loại yêu thú này có huyết dịch của long, trên người thể hiện đặc tính nhất định của long. Nhưng rất nhiều thuật luyện sư muốn thông qua máu của long mã chắt lọc long huyết nhưng không làm được, cuối cùng nhất mới nhận định, long huyết trong long mã mỏng manh tới mức không đáng kể.
Nhưng bất kể như thế nào, Long mã là tam giai yêu thú tiếng tăm lừng lẫy, không phải thế hệ bình thường có thể sử dụng. Thương đội phía trước cưỡi long mã là hai người dáng người uy mãnh, một người trong đó quát lớn:
- Phía trước là người nào? Hãy xưng tên ra!
Bang bang!
Người cả thương đội cảnh giác rút binh khí ra, hiển nhiên đều là người lão luyện.
Lý Vân Tiêu cao giọng nói:
- Lạc đường, xin hỏi chư vị đại ca, Khinh Ca Lâm Địa đi thế nào?
- Không biết! Nhanh chóng tránh ra cho ta!
Một người cầm đầu sắc mặt trầm xuống, lập tức quát lớn, khí thế trên người vô cùng trầm ổn, ẩn ẩn có tu vị Vũ Tông.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thở dài không thôi, nam vực ở Thiên vũ Giới quả nhiên yếu không nói nổi, trong bắc vực này tùy tiện một người cưỡi ngựa cũng có tu vị Vũ Tông. Người này đặt ở nam vực chính là trưởng lão thế lực.
- Mấy vị cũng muốn đi Khinh Ca Lâm Địa sao?
Đột nhiên trong thương đội có một âm thanh vo cùng nhỏ, là một thiếu niên.
Người cầm đầu biến sắc, vội vàng nói:
- Thiếu gia, những người này lai lịch không rõ, chúng ta ngàn vạn không cần nhiều chuyện.
Trong thương đội có tám người đang kiêng cái kiệu, bên trong có tiếng thiếu niên truyền ra.
- Ta thấy mấy người bọn họ không phải người xấu, huống hồ trong yêu nguyên này vô cùng hung hiểm, nếu chúng ta không giúp bọn họ, bọn họ vô cùng có khả năng chết ở đây.
- Yêu nguyên!
Đinh Linh Nhi cả kinh, trên mặt đầy kinh hãi, nói:
- Dĩ nhiên là nơi quái quỷ này.
Lý Vân Tiêu cũng nhướng mày, yêu nguyên tuy không phải mấy cấm địa hữu tử vô sinh, nhưng cũng là nơi hung hiểm nổi danh trên Thiên Vũ Đại Lục. Quanh năm có rất nhiều võ giả chết ở đây, bởi vì nơi này tiếp giáp Khinh Ca Lâm Địa, có thể nói là khu vực phòng ngự của Khinh Ca Lâm Địa.
Mà thành Dong Binh -- Khinh Ca Lâm Địa cũng là nơi náo loạn nhất Thiên Vũ Đại Lục. Ngư long hỗn tạp, các đào phạm và hung đồ đều trốn vào nơi này, chỉ cần có thù lao, trên cơ bản những người này cái gì cũng làm, trên đại lục còn có tên khác là thành côn đồ.
- Đúng vậy, các ngươi muốn đi Khinh Ca Lâm Địa, nhất định phải trải qua yêu nguyên này.
Một thiếu niên vén rèm chiếc kiệu lên, lộ ra gương mặt tuấn tú trắng bệch, khẽ cười nói:
- Nơi này là nội địa yêu nguyên, các ngươi làm sao tiến tới? Chẳng lẽ là truyền tống đại trận trực tiếp mang các ngươi hàng lâm nơi này?
Thiếu niên rất thông minh, thoáng cái đã đoán đúng nguyên nhân.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đúng vậy, đúng là truyền tống xuất hiện độ lệch, vốn nên trực tiếp đi Khinh Ca Lâm Địa. Ngươi chỉ cần chỉ phương hướng cho chúng ta là được, không cần mang bọn ta đồng hành.
Thiếu niên dường như bệnh nặng tại thân, tuy trên mặt đang tươi cười, nhưng lại mang theo tái nhợt nhiều hơn, hắn cười nói:
- Không có sao, chúng ta nhiều người an toàn hơn. Ta đúng lúc cũng đi Khinh Ca Lâm Địa.
- Thiếu gia!
Tên đầu lĩnh cầm đầu khẩn trương, hiển nhiên thập phần phản đối quyết định của thiếu niên này, nói:
- Có thể có được truyền tống đại trận tuyệt không phải là người bình thường, ba người này tuyệt đối có vấn đề!
Thiếu niên nói:
- Tả thống lĩnh, thiên hạ này nào có nhiều người xấu như vậy.
Hắn nhìn ba người nói:
- Ta tên là Hải Lâm, các vị thế nào?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, thiếu niên này xem ra không hiểu thế sự, xác thực có chút đơn thuần, hắn giới thiệu từng người, nhân tiện nói:
- Vậy làm phiền các vị.
Sắc mặt Tả thống lĩnh khó coi đến cực điểm, tức giận nói:
- Ba người các ngươi nên thông minh một chút, nếu không bằng chút thực lực này của các ngươi, ta một chiêu đủ giết các ngươi rồi.
Trong mắt của hắn bắn ra hào quang, đặc biệt là cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đinh Linh Nhi. Ba người này thì nữ nhân này tu vị cao nhất, dường như mơ hồ còn trên mình.
- Ha ha, yên tâm đi. Hải Lâm huynh lương thiện như thế, chúng ta làm sao có ý đồ xấu được chứ?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói, hắn cảm nhận được ánh mắt bất thiện của người bốn phía, xem ra những hộ vệ này vô cùng quan tâm an nguy của thiếu niên này.
- Không có là tốt nhất.
Tả thống lĩnh lạnh lùng nói:
- Ba người các ngươi đi ở trước nhất.
Hải Lâm nhướng mày, nói:
- Tả thống lĩnh, vì sao có thể như thế. Huống chi còn có hai nữ hài tử, ba người này sẽ ngồi chung kiệu với ta.
- Không thể!
Tả thống lĩnh và tên thống lĩnh khác cùng kêu to lên, tất cả mọi người kiên quyết phản đối.
Hữu thống lĩnh hai thớt long mã qua, nói:
- Ba người các ngươi cưỡi long mã.
Lý Vân Tiêu cỡi một thớt, Lạc Vân Thường cùng Đinh Linh Nhi cùng cưỡi một thớt, hơn nữa bốn phía có vài tên võ giả cấp bậc Vũ Vương bao quanh, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Hải Lâm hơi thở dài, nói:
- Trước ủy khuất ba vị, sau khi tới Khinh Ca Lâm Địa, ta tất nhiên hảo hảo khoản đãi ba vị.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Hải Lâm huynh khách khí, ta bao nhiêu năm không có cưỡi qua long mã này. Thực hoài niệm ah!
- Hừ!
Tả thống lĩnh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Đinh Linh Nhi, trong ba người này, chỉ có Đinh Linh Nhi mới là người làm hắn cẩn thận và kiêng kị.
Hữu thống lĩnh nhàn nhạt nói ra:
- Thiếu gia nhà chúng ta là đại thiện nhân có tiếng, nếu trong lòng các ngươi còn có ý đồ xấu, ta thề nhất định lấy tính mạng các ngươi!
Lý Vân Tiêu híp mắt nói:
- Yên tâm đi, sẽ không đâu. Nhưng ta thấy sắc mặt thiếu gia các ngươi không tốt, giống như thân có bệnh?
Tả Thống lĩnh biến sắc, phẫn nộ quát:
- Liên quan gì tới ngươi! Câm miệng cho ta!
Đinh Linh Nhi nhịn không được nói:
- Vân thiếu chính là thuật luyện sư, nói không chừng có biện pháp cứu thiếu gia nhà các ngươi.
- Cái gì? Tiểu tử này là thuật luyện sư?
Tất cả mọi người cả kinh, Tả Thống lĩnh sắc mặt kinh ngạc, thái độ dường như đỡ một ít, nhưng ngữ khí vẫn băng lãnh, nói:
- Thuật luyện sư tuy tôn quý, nhưng phóng nhãn thiên hạ cũng nhiều lắm. Thiếu gia nhà chúng ta đã mời lục giai thuật luyện sư xem qua, cũng thúc thủ vô sách.
Đinh Linh Nhi dường như còn muốn nói gì, nhìn thấy Lý Vân Tiêu nháy mắt, lúc này mới ngậm miệng không nói.
Sau khi biết rõ Lý Vân Tiêu là thuật luyện sư thì thái độ người bốn phía mới đỡ một chút.
Lúc này Hải Lâm cho kiệu đi tới trước, vẻ mặt vẻ hâm mộ nói:
- Không thể ngờ Vân thiếu còn trẻ hơn ta lại là thuật luyện sư, thật khó lường.
Hữu thống lĩnh mở miệng nói:
- Thiếu gia, ngài cần gì tự xem nhẹ mình. Nếu ngài không có bệnh, thành tựu chắc chắn hơn xa cùng thế hệ. Mặc dù hiện tại có bệnh quấn thân, trong cùng thế hệ vượt qua ngài cũng không có bao nhiêu người cả.