Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 546: Lâm vào vũng bùn (2)



Hắn chạy về phía trước.

Tư Đồ Hoành nghĩ một lát, cũng hiểu được có lẽ vấn đề không lớn, lập tức theo sát phía sau. Sau lưng còn có năm đạo thân ảnh cùng bay lên trời, giống như năm bóng dáng.

- Ha ha, quả nhiên đều chìm xuống!

Cố Nguyệt Sinh bảy người rất nhanh nổi trên không trung đầm lầy, lạnh lùng nhìn qua dung nham bọt khí bên dưới, nhiệt khí bức người và cũng không còn người nào.

- Đáng tiếc, không biết chút nào về tên cao nhân trong thương đội này. Nhưng mà dù là cao nhân, gặp phải Cố Nguyệt Sinh ta cũng chỉ có vẫn lạc mà thôi! Tốt, nhiệm vụ chấm dứt, chúng ta trở về phục mệnh a.

Tư Đồ Hoành nói:

- Cái này..., Cố tiên sinh, cấp trên nói muốn mang Hải Lâm về ah, cho dù chết cũng phải thấy thi thể.

- Hừ, thi thể?

Cố Nguyệt Sinh không vui nói:

- Phía dưới là dung nham, hơn nữa có Tịnh Không Thạch, không cách nào vận chuyển chân khí, ngươi cho rằng sẽ có thi thể sao?

Tư Đồ Hoành nhíu mày, dường như thập phần khó xử, nói:

- Trước khi đi Vũ đại nhân đã thông báo, cho dù như thế nào cũng phải mang thi thể trở về, chuyện này làm cho ta giải quyết thế nào cho phải. Có thể lấy đám Tịnh Không Thạch ra, ta xuống xem thử.

Cố Nguyệt Sinh không kiên nhẫn, nói:

- Tịnh Không Thạch điểm nóng chảy không cao, đoán chừng nửa ngày sau sẽ tiêu tan sạch. Nhưng mà khi đó những người này hài cốt cũng không còn. Không phải chỉ là tên thiếu gia phế vật sao? Muốn thi thể làm gì vậy? Xác nhận hắn chết là được!

- Đúng vậy a, muốn thân thể Hải Lâm làm gì vậy? Chẳng lẽ là vì huyết mạch trong người của hắn?

Đột nhiên một giọng nói không hài hòa từ trong dung nham truyền tới.

Mọi người đều hoảng hốt, nhao nhao mở to mắt ra, nhìn thấy cảnh không tưởng tượng nổi.

Chỉ thấy trong dung nham đang nóng chảy bắt đầu xuất hiện vòng xoáy nhỏ, lập tức chậm rãi mở rộng ra, một đạo thân ảnh từ trong đó chậm rãi bay lên, thật sự là Lý Vân Tiêu, hắn tươi cười sáng lạn, híp mắt nói:

- Các ngươi vừa mới nói Vũ đại nhân, có phải là muốn tinh luyện huyết mạch chi lực?

- Chi! Ngươi là ai?

Bảy người toàn bộ hoảng sợ lui về phía sau, sắc mặt Tư Đồ Hoành đại biến, sát khí lạnh thấu xương thoát thể mà ra, trực tiếp tập trung đối phương.

Hành động lần này vô cùng bí mật. cấp trên yêu cầu là đạt được thi thể Hải Lâm, nếu như không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, ít nhất phải làm không bạo lộ hành tung. Hiện tại không chỉ có thân thể không có được, hành tung cũng bộc lộ ra. Mà ngay cả Khô Lâu dong binh đoàn cực kỳ thần bí Vũ tiên sinh cũng bị đối phương biết rõ, như vây...

Chỉ có toàn bộ giết chết!

Nếu không trở về tất nhiên không thoát khỏi trọng trách.

Sắc mặt Cố tiên sinh âm trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Ngươi chính là người phá hoại hai quan của ta? Ngươi bao nhiêu tuổi? Là mấy giai thuật luyện sư?"

Từ hồn lực chấn động của đối phương truyền ra, tuyệt đối là thuật luyện sư không thể nghi ngờ. Nhưng làm cho nội tâm của hắn khiếp sợ là, hắn vậy mà nhìn không ra đẳng cấp của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy tuổi, mà đối phương mới mười lăm tuổi.

- Hai quan?

Lý Vân Tiêu mỉm cười chỉ vào phía dưới nói:

- Lần này có tính là một quan không?

Cố tiên sinh tức giận dâng trào, hắn bị tổn thương tự tôn cực lớn, tức giận nói:

- Tiểu tử, ngươi là môn phái nào, sư thừa ở đâu?

Lý Vân Tiêu lãnh đạm nói:

- Sư thừa của ta là ai ngươi không cần biết rõ, nhưng mà ta lại cảm thấy hứng thú với ngươi đấy. Thiên phú coi như không tệ, ngũ giai thuật đạo. Nhưng mà một lòng nghiên cứu bí pháp nhàm chán, nếu không thành tựu quả quyết không chỉ như vậy. Nhìn tuổ của ngươi không tới ba mươi nha? Chậc chậc, coi như không tệ.

Lời này nếu như là những người khác nói nghe thật thoải mái. Nhưng từ một tên ngũ giai thuật luyện sư mười lăm tuổi nói ra, lọt vào trong tai Cố Nguyệt Sinh chính là châm chọc cực lớn.

- Tiểu tử, muốn chết!

Hắn giận tím mặt, quát:

- Đừng tưởng rằng có chút thiên phú thì có bộ dáng lão tử đệ nhất thiên hạ, ta hôm nay sẽ giáo dục ngươi tôn trọng tiền bối thuật đạo thế nào.

- Ngũ chú, kính hoa!

Đột nhiên trên người của hắn bắn ra một đạo tà thuật, làm cho không gian chấn động, dường như trong vặn vẹo còn có lực phá hoại.

Lý Vân Tiêu bật cười khanh khách:

- Tinh thần công kích?

Hắn cười nói:

- Tinh thần công kích đúng là không tệ, nhưng làm sao lại có tà khí như thế? Hảo hảo chính đạo không đi, lại đi chui vào con đường tà đạo.

Hắn vươn tay ra, năm ngón tay mở ra đẩy về phía trước.

không gian vặn vẹo chậm lại, đã bị lực cản lớn lao, lập tức lui về, nháy mắt khôi phục trạng thái bình thường.

Chi!

Cố Nguyệt Sinh hoảng sợ la thất thanh:

- Hồn lực chấn động thật mạnh! Ngươi rốt cuộc là mấy giai?

Hắn dốc sức liều mạng lắc đầu, nói:

- Không có khả năng! Ngươi mới mười lăm tuổi, sao có thể nghịch thiên như thế? Ta không tin!

- Thần lực hiện!

Hắn rống to một tiếng, trên người bắn ra hào quang màu xanh xoay tròn quanh người, hóa thành một đồ án, tầng tầng trải ra. Sắc mặt Cố Nguyệt Sinh dưới ánh sáng xanh càng trở nên yêu dị.

- Huyết mạch chi lực?

Lý Vân Tiêu khiếp sợ nhìn biến hóa trên người của hắn, lập tức lắc đầu nói:

- Không đúng, mặc dù có chút yêu dị nhưng không phải huyết mạch chi lực.

Lúc này mắt trái Cố Nguyệt Sinh bắt đầu phồng lên, chậm rãi lồi ra, trở nên cực kì khủng bố, vậy mà chiếm cứ non nửa gương mặt, chung quanh ánh mắt gân xanh nổi lên che kín cả đầu lâu.

Đám người Tư Đồ Hoành sau lưng biến sắc, dường như cảm nhận được không khỏe, lại lui ra mấy chục bước đứng nhìn.

Lý Vân Tiêu mới ngạc nhiên, cả kinh nói:

- Ngươi, ánh mắt của ngươi..., Thái Cổ Thiên Mục?

Toàn thân Cố Nguyệt Sinh mồ hôi lạnh đầm đìa, loại biến hóa này dường như cực kỳ khó chịu, nhưng hắn vẫn không nhịn được cất tiếng cười to, nói:

- Ha ha, không tệ! Ngươi quả nhiên có kiến thức, chính là thần nhãn Thái Cổ Thiên Mục nhất tộc, bị ta đoạt được! Ta nhìn ngươi làm sao đấu với ta.

Con mắt của hắn tỏa ra hào quang vô cùng yêu dị, trong lúc này đồng tử co rút lại, dần dần thu nhỏ biến thành yêu nguyệt màu đen.

- Chi! Chiêu này phải..

Tâm thần Lý Vân Tiêu đại chấn, một đạo tinh thần lực rất mạnh từ bốn phương tám hướng áp tới, hắn thật giống như hãm sâu vào trong thủy triều, thức hải bắt đầu bị áp lực thật lớn trùng kích, tùy thời sẽ bị phá vỡ.

- Ha ha!

Cố Nguyệt Sinh ngửa mặt lên trời cười to, tuy trên mặt của hắn vẫn thống khổ, nhưng hiển nhiên rất vui vẻ, nhe răng cười nói:

- Xem ra thân phận của ngươi đúng là không tầm thường, thậm chí ngay cả chiêu thức của ta cũng nhận ra! Không tệ, chiêu này chính là Cổ Phi Dương năm đó...

- Đồng thuật -- Nguyệt Khuyết ah!

Nhìn thấy vẻ mặt Lý Vân Tiêu kinh hãi thần sắc, Cố Nguyệt Sinh dương dương đắc ý nói:

- Trong thập đại Vũ Đế ai cũng có sở trường riêng. Mà Cổ Phi Dương chính là người có tinh thần công kích đệ nhất Thiên vũ Giới, ta có được Thái Cổ Thiên Mục, còn có đồng thuật của Cổ Phi Dương, ta nhìn ngươi làm sao đấu với ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.