Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 611: Cửu Dương thần thể (1)



- Mà Tĩnh Nam một mực đều cùng kiều lão gia tử thân mật, Trầm Ly yêu là muội muội của Tĩnh Nam. Lần này Tứ đại Thương Minh cùng chung mối thù, Hác Liên đoàn trưởng tự nhiên không phải địch thủ, lúc này liền cùng Trầm Phong còn có Trần Truyện Cửu ký kết điều ước bất đắc dĩ, cộng đồng ngăn địch!

- Điều ước bất đắc dĩ? Là điều ước bất đắc dĩ gì?

- Chính là ba người hiệp thương tốt, sau khi đánh lui Thương Minh, Lý Vân Tiêu sẽ thuộc về ba người cùng nhau sở hữu, mỗi người thay phiên hưởng dụng một tháng.

- Dừng lại! Lý Vân Tiêu có đẹp như vậy sao? Nhiều nam nhân thực lực cao cường ựa thích hắn như thế?

Tên đàn ông khôn khéo kêu lên:

- Đương nhiên, giận dữ xông quan vì người đẹp! Liên đoàn trưởng háo sắc tất cả mọi người là biết rõ, từ sau khi tên Lý Vân Tiêu kia đến, 3000 hậu cung xinh đẹp tất cả đều mất nhan sắc.

- Mẹ nó! Như thế nào lão tử đẹp trai như vậy, sẽ không có người vừa ý đâu này?

Tất cả mọi người tức giận bất bình sửa sang đầu tóc, lộ ra vẻ có tài nhưng không gặp thời.

Loại câu chuyện loạn thất bát tao này rất nhanh diễn sinh ra vô số phiên bản, vào lúc Lý Vân Tiêu đệ bát tiểu đội còn không có trở lại thành Bắc, cũng đã truyền lưu tại cả Khinh Ca Lâm Địa.

Thứ gì có tốc độ nhanh nhất vậy nhất định là bát quái.

Trong góc một quán trà, một gã nam tử sắc mặt thanh tú đang ngồi, sau khi lẳng lặng nghe xong gã đàn ông khôn khéo kia kể truyện, nhẹ nhàng lè lưỡi ra, liếm liếm đôi môi đỏ tươi, hướng phía tên đàn ông khôn khéo vẫy tay gọi.

Tên đàn ông khôn khéo kia vốn dĩ đang đưa lưng về phía người này, nhưng lại tự dưng cảm giác được giống như có người đang gọi hắn, không tự chủ được quay người đi qua.

- Ngươi gọi ta?

Tên đàn ông khôn khéo lộ ra vẻ cảnh giác, người trước mắt này tuy rằng diện mục trắng nõn, nhưng lại có vẻ thập phần yêu khí, một đại nam nhân còn sơn móng tay màu hồng.

Nam tử che miệng cười cười, nói:

- Ta gọi chính là ngươi, ngươi nói tên Lý Vân Tiêu kia lớn lên thực mê người như thế sao? Còn có ta xinh đẹp không?

Tên đàn ông khôn khéo trên trán chảy ra mồ hôi lạnh đến, ở đằng kia nam tử yêu dị nhõng nhẽo cười lại cảm thấy hàn ý băng lãnh xông vào trong cơ thể hắn, lập tức liên tục gật đầu nói:

- Lý Vân Tiêu kia đẹp trai tự nhiên là không thể nghi ngờ, bất quá ngài cũng rất xinh đẹp.

- Thực sao?

Nam tử đôi mắt sáng ngời, cười nói:

- Được rồi, nếu ngươi đã miệng lưỡi ngon ngọt như vậy, thì hôm nay liền tiện nghi cho ngươi.

- Ân? Tiện nghi ta?

Tên đàn ông khôn khéo lộ ra vẻ khó hiểu, trong đầu hiện lên vô số nghi vấn, liền nhìn thấy nam tử yêu dị tay phải vung lên, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời thoáng một phát, ý thức đã dần dần mất đi, ngơ ngác ngồi ở đó.

Trong mắt nam tử yêu dị bắn ra hào quang lấp lánh, liếm môi nói khẽ:

- Ngươi một người trong cung hưởng dụng vô số nam tử, lại phái ta đi ra bán mạng. Hừ, không thể tưởng được Lý Vân Tiêu dĩ nhiên là một vị tuyệt sắc mỹ nam tử như thế, nếu là ngươi biết rồi, sợ rằng muốn hối hận tới cúc hoa đều xanh a, ha ha!

Trong mắt nam tử yêu dị hào quang tụ lại, trở nên lăng lệ ác liệt, cắn răng nói:

- Lý Vân Tiêu, ngươi là của Vũ Văn Cao ta!

Hắn ném mấy kim tệ, nắm lấy tên đàn ông khôn khéo vẻ mặt ngốc trệ kia rời khỏi.

Tiểu nhị vội vàng đi lên thu kim tệ, lại lộ ra vẻ ngạc nhiên. Mấy đồng tiền tệ màu vàng cam kia xác thực là vàng không thể nghi ngờ, nhưng lại không phải mấy loại bình thường lưu thông, mặt trên đơn giản vài nét bút vẽ phác thảo ra một đồ án tử thần khủng bố.

Tại tổng bộ đệ bát đội, trong một gian phòng tu luyện, lực lượng cường đại ngưng tụ trên không trung.

Lạc Vân Thường đem toàn bộ lực lượng rót vào trong chiến phủ của hắn, đem hết toàn lực một kích hướng người trước mắt kia hung hăng chém qua.

Người nọ lẳng lặng đứng ở đó, theo tiến đến lại không có động đậy một chút nào, mà ngay cả Lạc Vân Thường cũng không biết hắn là từ khi nào tiến đến. Áo choàng màu đen đem cả người bao bọc trong đó, trên tay dẫn theo một nam tử máu chảy đầm đìa, dưới chân càng là giẫm lên lục sắc tiểu yêu. Thân thể tiểu yêu không ngừng hoạt động, nhưng không cách nào giãy giụa chút nào.

Bên trên chiến phủ lập loè hồng sắc quang mang, chiếu rọi ra gương mặt nam tử áo đen, dĩ nhiên là Vũ tiên sinh.

Hắn biểu lộ hết sức phức tạp, trong đôi mắt gợn sóng mãnh liệt, nhưng dần dần tĩnh lặng xuống, hóa thành một mặt giếng cổ, cũng như tâm cảnh của hắn.

Chiến phủ trảm đến một nửa, đột nhiên ngưng trệ trên không trung khó có thể nhúc nhích mảy may. Không chỉ có là búa, Lạc Vân Thường chỉ cảm giác toàn thân mình đều bị một cổ lực lượng gông cùm xiềng xích, Cửu Dương chân khí trong người không ngừng quay cuồng, càng ngày càng mạnh, liền chính bản thân nàng đều có loại cảm giác không cách nào khống chế, tựa hồ muốn phá thể mà ra, tránh phá tất cả!

Vũ tiên sinh ngưng mắt nhìn trên người nàng không ngừng tuôn ra lực lượng, thở dài nói:

- Thật sự là Cửu Dương chân khí, lịch sử sẽ tái diễn sao?

Trong mắt của hắn xẹt qua một tia sát khí, lần nữa trở nên phức tạp.

Lạc Vân Thường khẩn trương, không chỉ có là bởi vì chịu người chế trụ, hơn nữa bởi vì trong cơ thể cổ lực lượng kia không ngừng ngưng tụ chồng chất với nhau, đã lớn đến trình độ nàng không cách nào khống chế nổi.

Vũ tiên sinh đem sát khí trong mắt dằn xuống, nói:

- Đem toàn bộ lực lượng của ngươi bạo phát đi ra, lại để cho ta nhìn ngươi mạnh như thế nào a, nữ nhân của Thần Tiêu Cung!

Lạc Vân Thường chỉ cảm thấy ở dưới đối phương áp chế, trong cơ thể cổ chân khí đang trào lên này đem tất cả kinh mạch toàn bộ giải khai, căng phồng lên hết sức lợi hại, đại lượng huyết dịch dũng mãnh vào trong óc, tựa hồ có cảm giác dần dần mất đi tri thức. Giờ khắc này, lực lượng cường đại chưa bao giờ có phá thể mà ra, ngưng tụ ở trong tay nàng, dần dần rót thành hào quang, chói mắt giống như là mặt trời.

Nàng giơ lên chiến phủ, gông cùm xiềng xích trước kia, cổ lực lượng đó của nàng dĩ nhiên dễ dàng phá vỡ, lại lần nữa chém xuống.

- Nguyệt Lạc Ô Đề Sương Mãn Thiên!

- Lạc Nguyệt Thiên Sương!

Trong đôi mắt Lạc Vân Thường một mảnh đỏ bừng, cả người khí thế khẽ biến đổi, ở dưới lực lượng tuyệt cường bá đạo kia, chiến phủ tựa hồ cũng khó có thể thừa nhận, dĩ nhiên dần dần tan vỡ xuống.

Cả tòa mật thất tu luyện do kim cương nham kiến tạo không ngừng rạn nứt, ầm ầm phá vỡ, vô số đá vụn bay ra ngoài.

- Ầm ầm!

Tuy rằng chiến phủ cũng theo đó nát bấy, nhưng cổ lực lượng kia lại không chút nào giảm đánh xuống, đánh trúng thân thể Vũ tiên sinh, trán phóng ra hào quang cường đại.

....

Sau khi Lý Vân Tiêu trở lại thành Tây, bốn phía nhìn ngó qua, đều là thần sắc cổ quái, còn có vẻ tức giận ghen ghét, làm cho hắn không hiểu ra làm sao, kinh ngạc quay đầu lại hướng thủ hạ hỏi:

- Ta có đẹp trai như vậy sao? Như thế nào nhiều người đều hâm mộ ghen ghét nhìn chằm chằm vào ta như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.