Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 628: Luyện chế Thạch Thú (1)



Ở dưới khí thế của Tử đỉnh, con ngươi của Yêu Long cũng co rụt lại, ngừng thở, chỉ cảm thấy trong lòng có loại cảm giác ngột ngạt.

- Mở!

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, một chưởng đập tới, ở trong tay thoáng hiện linh quang, hóa thành một đạo phù văn, ấn nhập vào trên Tử đỉnh.

Tử đỉnh bị lực lượng phù văn thôi động phi hành trên không trung, nhưng vẫn như cũ là âm u đầy tử khí, không có nửa điểm động tĩnh, như một con lợn chết, bất luận ngươi dùng nước nóng ra sao, có cũng sẽ không động đậy.

Lý Vân Tiêu tức giận mắng một tiếng nói:

- Con mẹ ngươi! Ở trong Giới Thần Bi của lão tử, không tin không mở ra ngươi!

Hắn điểm ra một chỉ, trong thiên địa hiện ra lực lượng quy tắc, hướng về tử đỉnh ép tới. Không gian vào đúng lúc này bị đè ép co rút lại, vô số trọng lượng ngưng tụ ở trên một điểm.

Ầm ầm ầm!

Tử đỉnh chịu đến xung kích lớn lao, rốt cục phát sinh tiếng nổ vang, trong bụng đại đỉnh ầm ầm vang lên, tựa hồ đang chống cự trọng lượng kia.

- Được! Ta nhìn ngươi có thể trụ bao lâu!

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng nói:

- Phượng Hoàng Chân Hỏa, thiêu cho ta!

Trên bầu trời lập tức hiện ra một biển lửa, hỏa diễm khủng bố phô thiên cái địa, trực tiếp nuốt Tử đỉnh vào, không ngừng nung đốt.

Hai cỗ lực lượng Vực Giới, hơn nữa là ở trong Giới Thần Bi, trực tiếp phát huy đến trình độ mạnh nhất, chồng chất lên nhau, rốt cục Tử đỉnh này không chống cự được, một đạo hào quang màu tím ở trong ngọn lửa tản ra, đột nhiên thân đỉnh trở nên kim quang lòe lòe, đồ án quái lạ từng cái từng cái thắp sáng, hào quang lưu động, linh khí bức người.

Trong mắt Lý Vân Tiêu loé ra vẻ tàn khốc, cả người trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tử đỉnh, đột nhiên triển khai ra một thủ pháp luyện chế, chính là Huyễn Ba Thiên Kinh quyết hắn sáng chế, các loại pháp quyết như hạt mưa đồng thời đánh vào trong Tử đỉnh, muốn thúc đẩy nó hoạt động.

Nhưng chút linh quyết này giống như mưa rơi vào biển lửa, còn chưa rơi xuống liền bốc hơi. Mặc dù Huyễn Ba Thiên Kinh quyết của Lý Vân Tiêu cường đại, cũng không thể nhảy vào trong tử quang của đại đỉnh.

- Con mẹ ngươi!

Lý Vân Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay dần dần ngưng tụ lại một khoa đẩu văn màu vàng, chính là ở đường nối trong Tu Di Sơn từng gặp, hắn cũng không quá hiểu rõ hàm nghĩa cùng quy tắc trong đó, chỉ là thô thiển ngưng tụ lại, ở trong tay lan ra ánh sáng.

Ầm!

Hắn ra sức đánh ra một chưởng, xuyên qua tử khí nồng nặc, đánh vào phía trên chiếc đỉnh lớn.

Trong nháy mắt một vệt kim quang từ trên chiếc đỉnh lớn bắn ra, đồ án trên thân đỉnh càng thêm tươi đẹp, những tử khí chung quanh kia từ từ tỏ khắp, bắt đầu bắn ra từng đạo từng đạo kim quang, sặc sỡ loá mắt. Ba đại tự: Sơn Hà đỉnh trên thân đỉnh, cũng càng ngày càng có vẻ cổ vận dạt dào.

Sau khi Lý Vân Tiêu đánh xuống một chưởng, cảm nhận được lực phản chấn to lớn, hầu như muốn đem cả người hắn đè ép phá nát. Nhưng nơi này là bên trong Giới Thần Bi, bất kỳ sức mạnh nào đều bị quy tắc trong bi hạn chế, lực phản chấn kia truyền tới quanh người hắn liền tiêu tan vô hình.

- Chính là hiện tại!

Lý Vân Tiêu thấy Sơn Hà đỉnh bị kích hoạt, vui mừng khôn xiết. Vội vàng đem Tử Thanh hai khí cách đó không xa triệu hoán lại, đặt vào trong thân đỉnh.

Sau đó vật liệu từ trong giới chỉ lần thứ hai trải ra ở trên bầu trời, toàn bộ bị ném vào, lập tức liền tiêu hao hơn nửa, còn lại không có mấy. Cuối cùng Thạch Thú cực kỳ suy yếu dừng lại ở phía xa, cũng chậm rãi hướng Sơn Hà đỉnh bay đi.

Chỉ trong chốc lát, Thạch Thú lại khôi phục thân thể. Chỉ là màu vàng đất trên người trở nên cực kỳ lờ mờ, hơn nữa dáng vẻ phờ phạc, uể oải đến cực điểm.

Yêu Long trầm giọng nói:

- Đem hắn ném vào luyện như thế, thật sự sẽ chết!

Lý Vân Tiêu hừ nói:

- Phí lời thật nhiều! Nếu ta muốn luyện chết hắn, còn mất công sức như vậy làm gì?

Hai mắt hắn ngưng lại, tâm niệm lay động, từng đạo từng đạo tia sáng màu vàng hiện lên ở trên không Sơn Hà đỉnh, từ một điểm nhỏ tản mát ra, sau đó càng lúc càng lớn, đầy đủ lớn bằng nửa nắm tay.

Sau khi điểm nhỏ kia xuất hiện, toàn bộ không gian vặn vẹo, lấy điểm nhỏ này làm trung tâm lan ra, dường như có trọng lượng vô tận trực tiếp ép phẳng không gian.

Ngay cả Sơn Hà đỉnh ở phía dưới, cũng bị sức mạnh của điểm nhỏ kia ảnh hưởng, nhưng ngược lại không tiến lại thụt lùi, tựa hồ rất có linh tính tránh né nguồn sức mạnh kia.

Bên trong điểm nhỏ kia, chính là một khối nhỏ Đại địa Tức Nhưỡng, bảo vật vô giá.

- Có Đại địa Tức Nhưỡng này bảo vệ Thạch tâm của hắn, bất kể luyện như thế nào cũng sẽ không chết! Còn có thể thành tựu đến mức độ nào, liền xem vận mệnh của hắn!

Ở thời điểm thân thể Thạch Thú uể oải không thể tả tiến vào trong chiếc đỉnh lớn, Đại địa Tức Nhưỡng cũng thuận theo đồng thời rơi xuống.

Tựa hồ Sơn Hà đỉnh cảm nhận được sức mạnh của Đại địa Tức Nhưỡng, bắt đầu trở nên phấn khởi, muôn màu muôn vẻ, thật giống như trung tâm yên hỏa, sắc thái này phô thiên cái địa, dĩ nhiên chiếu sáng toàn bộ bầu trời, kéo dài tới chỗ cực viễn.

Ánh sáng chiếu xuống, ấm áp khuếch tán bốn phía, có loại cảm giác thần thánh không thể xâm phạm.

- Chuyện này...

Lý Vân Tiêu bị dị tượng to lớn kia sợ đến ngớ ra một thoáng, hắn thân là Thuật luyện sư nhiều năm như vậy, chưa từng có lúc đang luyện chế, có thể sản sinh dị tượng phạm vi lớn như thế, thật giống như tiến vào một thế giới sắc thái mê ly.

Không chỉ hắn, còn có Yêu Long, thậm chí ngay cả Đoàn Việt, còn có mấy người Nhạc Cửu Lâm bị vây ở trong bi, cũng trong lúc đó đưa mắt tìm đến một phương hướng, toàn bộ đều thấy được ánh sáng của Tử đỉnh.

Yêu Long tuỳ tùng Lý Vân Tiêu nhiều năm, tuy rằng bản thân không hiểu thuật đạo, nhưng kiến thức không tầm thường, sợ hãi nói:

- Chẳng lẽ đỉnh kia cũng là siêu phẩm huyền khí?

Lúc này Lý Vân Tiêu mới phục hồi tinh thần lại, lắc đầu nói:

- Không biết. Nhưng trên đời nào có nhiều siêu phẩm huyền khí như vậy. Sử sách Đại lục ghi chép cũng chỉ có Cửu Thiên đỉnh mà thôi. Bất quá...... loại dị tượng này, đúng là vượt qua Tử đỉnh cấp chín phổ thông a!

Yêu Long lo lắng nói:

- Loại tuyệt thế bảo bối này ngươi cũng chưa xài qua, Tiểu Thạch sẽ không gặp nguy hiểm chứ?

Hắn cùng Thạch Thú đều là từ trong Tu Di Sơn đi ra, đối với người sau tựa hồ rất có quan hệ, mặc dù người sau không có bao nhiêu linh thức, nhưng chí ít cũng coi như đồng hương. Ở trong vô số năm tháng, làm sao cũng coi như là bằng hữu.

Lý Vân Tiêu nhếch miệng nở nụ cười nói:

- Không biết, mặc cho số phận. May là không phải ta ở bên trong.

Yêu Long mặt xạm lại.

-...

Tuy rằng ngoài miệng Lý Vân Tiêu nói ung dung, nhưng nội tâm cũng vạn phần lo lắng. Loại đại đỉnh thần bí này, hắn tựa hồ có loại cảm giác không chỗ xuống tay.

- Con mẹ nó, sẽ không phải là có linh tính tự luyện chế chứ?

Ánh sáng trên Sơn Hà đỉnh biến đổi thất thường, tựa hồ đang theo một loại quy luật nào đó vận chuyển, thỉnh thoảng có các loại ánh sáng kỳ quái lập loè ra, nhưng mỗi một ánh hào quang đều là ngang qua trời cao, soi sáng thiên địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.