Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 632: Linh hồn dung hợp (2)



Giữa bầu trời hiện ra Đại Diễn thần quyết, toàn bộ dung nhập vào trong thân thể hắn, trên người hơi phát sinh kim quang, không ngừng bổ dưỡng hồn lực.

Mấy canh giờ sau, hắn đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt như điện.

Hắn hơi suy nghĩ, liền biến mất ở tại chỗ, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ba người Thánh Hỏa điện.

Ba người thấy hắn đột nhiên xuất hiện, đều sợ hết hồn, một tên nam tử trong đó sắc mặt trắng bệch, ánh sáng màu xanh trong tay loé lên rồi biến mất.

Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm giới chỉ trong tay người kia nói:

- Vừa nãy là vật gì?

Trên trán người kia chảy ra mồ hôi lạnh nói:

- Không, không có gì!

Lý Vân Tiêu nói:

- Ngươi rất không ngoan a!

Hắn điểm một chút, giới chỉ trong tay người kia phát sinh ánh sáng mãnh liệt, "Ầm" một tiếng liền nổ bể ra, lượng lớn đồ vật hiện lên ở trên bầu trời.

- Ồ, còn có không thiếu thứ tốt!

Lý Vân Tiêu cười ha ha, vung tay lên, một ít đồ vật cấp cao bị hắn cất đi. Trong đó một vật hình tròn trực tiếp rơi vào trong tay, dĩ nhiên là do rất nhiều linh kiện cấu tạo thành, cũng không phải huyền khí đơn giản, ở trung tâm đồ vật hình tròn, một cây kim chỉ nam không ngừng run rẩy.

Hắn cau mày nói:

- Máy dò cảm ứng? Huyền khí thật là tinh xảo.

Ba người kia đều biến sắc, lộ ra vẻ sợ sệt.

Lý Vân Tiêu lật tay, liền thu vào trong giới chỉ, thân thể trực tiếp biến mất ở tại chỗ, chỉ truyền đến một thanh âm nhàn nhạt nói:

- Xem ra Diệp Nam Thiên xác thực có chút môn đạo, không hổ là tồn tại luyện chế siêu phẩm huyền khí. Loại cảm ứng khí kia dĩ nhiên có thể vượt qua không gian, truyền tới nơi này.

Sau một khắc, Lý Vân Tiêu xuất hiện ở trong phòng khách sạn, thần thức trực tiếp trải ra, lập tức cảm nhận được vài cỗ khí tức cường đại đè xuống, trong đó dĩ nhiên có Vũ Tôn!

Trong phòng đột nhiên xuất hiện mấy tên nam tử, tổng cộng bảy người, nhiều là Vũ hoàng làm chủ. Nhưng có hai lão giả khí tức trên người để Lý Vân Tiêu cảm thấy hết sức ngột ngạt, chính là Vũ Tôn không thể nghi ngờ.

Ánh mắt bảy người đều ở trên người hắn đảo qua, liền không để ý chút nào, tựa hồ căn bản không coi hắn làm một chuyện, tất cả đều tự mình điều tra bốn phía.

Một thanh niên dung mạo anh tuấn trong tay cầm một máy dò cảm ứng giống như đúc, cau mày không rời mắt nói:

- Chuyện gì xảy ra? Rõ ràng chính là ở đây, nhưng tại sao không có người?

Một tên Vũ hoàng cường giả, dáng dấp trung niên văn sĩ, cũng đánh giá bốn phía một phen nói:

- Có thể máy dò cảm ứng này phạm sai lầm hay không? Hoặc là ba người bọn họ trốn vào trong hư không?

Một người trong hai tên lão giả để Lý Vân Tiêu cảm thấy cực không thoải mái, trên đỉnh đầu thưa thớt mấy cây tóc bạc, hừ nhẹ một tiếng nói:

- Trong hư không phạm vi ngàn mét tuyệt không giấu người.

Mấy người đối với hắn nói đều là tin tưởng không nghi ngờ, thanh niên tuấn mỹ cau mày đi tới trước người Lý Vân Tiêu nói:

- Thiếu niên, ngươi có nhìn thấy ba tên nam tử tu vi sâu không lường được không?

Lý Vân Tiêu cảm thấy buồn cười, lắc lắc đầu.

Hắn đã có thể khẳng định mấy người này chính là người của Thánh Hỏa điện, không nghĩ tới thỏ tự động đưa tới cửa, chỉ là hai tên Vũ Tôn kia, nhìn dáng dấp thực lực siêu cường, không phải hắn có thể đối phó.

Thanh niên tuấn mỹ sầu lo càng nặng, xoay người hỏi hai vị lão giả kia nói:

- Hai vị Tôn giả đại nhân, hiện tại như thế nào cho phải?

Những người Thánh Hỏa điện này tựa hồ lánh đời quá lâu, có chút không rành thế sự.

Tên Vũ Tôn tóc thưa thớt cau mày nói:

- Thiếu niên này có vấn đề!

Hắn nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu một hồi, chậm rãi nói:

- Nhìn thấy chúng ta đi vào dĩ nhiên không có lộ ra một tia hoảng loạn, hơn nữa không kiêu ngạo cũng không tự ti, đôi mắt bình tĩnh như nước. Còn có, lấy tuổi tác của hắn, tại sao có thể có tu vi Vũ tông?

Đặc biệt là điểm cuối cùng này, ngay cả hắn cũng giật nảy mình, lập tức trợn to tròng mắt.

Sáu người còn lại cũng giật mình, đồng thời quăng tới ánh mắt, lộ ra vẻ khó tin.

Người ở dung mạo có thể thay đổi, thế nhưng ở dưới thần thức của vũ giả, có thể trực tiếp cảm trắc cốt linh, đây là quyết định không cách nào làm giả!

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Xem ra ta phải trả phòng, lúc này mới vào ở bao lâu, liền liên tiếp có người quấy rầy.

Thanh niên kia cả kinh nói:

- Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thấy qua ba người kia?

Sắc mặt hắn nhất thời chìm xuống, cả giận nói:

- Ngươi dám gạt ta?

Khí tức trên người hắn trong nháy mắt ép tới, đem Lý Vân Tiêu khóa chặt, hừ nói:

- Đàng hoàng đem chuyện ngươi biết nói ra, bằng không...

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Ta không lừa ngươi, ta xác thực nhìn thấy ba tên nam tử. Nhưng tu vi đều là nhất tinh Vũ hoàng mà thôi, cũng không phải cái gì sâu không lường được.

Thanh niên tuấn mỹ sững sờ, trước kia hắn xem Lý Vân Tiêu bất quá là nhất tinh Vũ tông mà thôi, cho dù nhìn thấy ba người kia, cũng quyết không cách nào biết tu vi của đối phương, lúc này mới nói sâu không lường được, hắn mừng lớn nói:

- Ba người kia hiện tại ở đâu?

Lý Vân Tiêu giảo hoạt cười nói:

- Bọn họ đang ở nhà ta làm khách.

Thanh niên tuấn mỹ há to mồm, có chút không rõ. Thánh Hỏa điện bọn họ vẫn luôn lánh đời tu luyện, rất ít đi lại ở trên đại lục, tiếp xúc người cũng cực nhỏ, vì lẽ đó ở trên giao lưu có vẻ rất ngốc.

- Thiếu chủ, tiểu tử này rõ ràng là có vấn đề, phí lời với hắn làm gì!

Nam tử dáng dấp văn sĩ trung niên kia nhanh chân tiến lên, liền hướng trên người Lý Vân Tiêu chộp tới. Hắn chuyên phụ trách sự vật ngoài điện, làm người lão thành già giặn, kinh nghiệm phong phú, đương nhiên sẽ không như những người khác có chút đần độn như vậy.

Con ngươi của Lý Vân Tiêu thu nhỏ lại, lập tức rõ ràng thiếu niên trước mắt này chính là thiếu chủ của Thánh Hỏa điện.

Ở lúc nam tử văn sĩ trung niên kia xuất thủ, hắn cũng động.

- Đồng thuật… Tàn nguyệt!

Trực tiếp triển khai tấn công bằng thần thức, hai con mắt trong nháy mắt hóa thành Huyết Nguyệt. Thân thể thì lại hướng về thiếu niên anh tuấn kia chộp tới.

Thánh Hỏa điện thiếu chủ làm sao biết đối phương lại đột nhiên tập kích, vốn là từng trải có hạn, trong nháy mắt trúng chiêu, đầu óc "vù" một thoáng, liền ngớ ra. Trực tiếp bị Lý Vân Tiêu vồ vào trong tay làm con tin.

- Ngươi muốn làm gì?

Vài âm thanh đồng thời vang lên, sáu người khác của Thánh Hỏa điện đều kinh hãi đến biến sắc, nổi giận đùng đùng, sát khí dạt dào, nhìn chòng chọc vào Lý Vân Tiêu.

Đặc biệt là văn sĩ trung niên, thân thể đột nhiên ngừng lại, bàn tay giơ lên giữa không trung cũng cứng ngắc. Bởi vì hắn nhìn thấy Lý Vân Tiêu hướng hắn hữu hảo mỉm cười, nhưng năm ngón tay lại giam ở trên hầu cốt của thiếu chủ, chỉ cần nhẹ nhàng điểm chút, tuyệt đối là chết chắt.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Hẳn là ta hỏi chư vị câu này mới đúng? Các ngươi trước tiên vô duyên vô cớ xông vào phòng ta, sau đó lại vô duyên vô cớ chất vấn ta, vị đại ca này còn muốn vô duyên vô cớ bắt nạt ta, hiện tại các ngươi còn hỏi ta muốn làm gì? Ta có thể nói thô tục sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.