Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 633-1: Thánh hỏa điện (1)



- Mau thả thiếu chủ ra! Ngươi dám mạo phạm thiếu chủ, đã phạm vào tội chết, tội không thể xá!

Một gã Vũ Tôn khác trầm giọng nói.

Hắn vẫn lẳng lặng đứng ở đó không nói một lời, mặc áo tang màu xám, toàn thân đều rách nát không thể tả, thật giống như khổ hạnh tăng. Nhưng trên người mơ hồ lấp loé khí thế, so với tên Vũ Tôn khác còn muốn cường đại.

Văn sĩ trung niên vừa nghe, nhất thời cảm thấy chóng mặt. Những người kia thường ngày đều lánh đời tu luyện, nói cũng là trực lai trực khứ. Thuyết pháp như vậy, ai sẽ thả người?

Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy những người này đơn thuần có chút đáng yêu, cười nói:

- Nếu đã phạm vào tội chết, tội không thể xá. Vậy ta thà chết cũng phải tìm cái chịu tội thay, trước tiên giết thiếu chủ này lại chết, chết có giá trị, chết có người chịu tội thay.

Vũ Tôn cường giả kia cả kinh, chận lại nói:

- Dừng tay! Tuy rằng tội chết không thể miễn, nhưng chỉ cần ngươi thả thiếu chủ, vẫn có thể ban thưởng toàn thây.

Văn sĩ trung niên rốt cục nghe không vô, vội vàng nói:

- Tiểu huynh đệ đừng kích động, chỉ cần ngươi thả thiếu chủ ra, chúng ta tuyệt sẽ không thương tổn ngươi, nhất định thả ngươi bình yên rời đi.

Vũ Tôn cường giả áo tang hơi nhướng mày, tựa hồ lướt qua một tia không vui. Dưới cái nhìn của hắn, người xâm phạm thiếu chủ, tại sao có thể miễn tử? Hơn nữa còn thả bình yên rời đi, đây cũng quá đại nghịch bất đạo đi!

Nhưng sự vật bên trong Thánh Hỏa điện, bình thường đều là do trung niên văn sĩ này quản lý, lão giả kia cũng chỉ là hừ một thoáng, liền không tiếp tục nói nữa.

- Thả ta bình yên rời đi? Nơi này là phòng của ta a!

Lý Vân Tiêu nhô lên con ngươi đứng dậy nói:

- Các ngươi từng cái từng cái tu vi mạnh hơn ta, nếu như ta thả người, các ngươi xông lên, ta còn không chết mới lạ? Ta mới không ngốc như vậy!

Văn sĩ trung niên kia giơ hai tay lên trời, thề nói:

- Đào Quán ta thề với trời, chỉ cần ngươi thả thiếu chủ, ta chắc chắn sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào của ngươi.

Trên mặt hắn một mảnh nghiêm nghị, dáng dấp rất chăm chú, nhưng nội tâm lại cười gằn không ngớt, ta không truy cứu trách nhiệm của ngươi, còn có những người khác truy cứu đây này.

Lý Vân Tiêu nhìn dáng vẻ hắn đàng hoàng trịnh trọng, không nhịn được cười nói:

- Xem ra chư vị đều là người đơn thuần chất phác, không có quỷ tâm gì. Mọi người vẫn là ngồi xuống hảo hảo nói một chút đi, không chắc song phương đều sẽ có thu hoạch.

Hắn chỉ vào một cái bàn trong phòng nói:

- Các vị đại ca, đều ngồi đi.

Mấy người đều cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không thể nói được không đúng ở chỗ nào, theo lời liền ngồi xuống.

Vũ Tôn cường giả áo tang nói:

- Ngươi đến cùng muốn làm gì?

Lý Vân Tiêu liếc mắt nhìn thanh niên anh tuấn bị nắm ở trong tay, vẻ mặt đang giận dữ theo dõi hắn, lộ ra hàm răng trắng noãn, cười nói:

- Nghe nói Âm đỉnh ở trên người các ngươi?

Bạch!

Năm người vừa mới ngồi xuống, trong nháy mắt liền bắn lên, từng cái từng cái lộ ra vẻ khiếp sợ, sát khí khuếch tán, bầu không khí trong gian phòng lập tức căng thẳng tới cực điểm. Thanh niên anh tuấn bị giam ở trong tay cũng thay đổi sắc mặt, trắng bệch như tờ giấy.

- Ai nha, chớ sốt sắng, chớ sốt sắng!

Lý Vân Tiêu phất phất tay, ra hiệu nói:

- Đều ngồi đi, mọi người công bằng nói một chút. Hiện tại thành nam lung ta lung tung, cũng không biết bao nhiêu thế lực nghe được tin tức, không có chứng cứ liền tha thiết mong chờ chạy tới. Hiện tại Đường Kiếp đã rơi vào trong tay Khô Lâu dong binh đoàn, ở đây bọn họ là Địa Vương, các ngươi muốn cứu Đường Kiếp ra hoặc lấy dương thược, đều là sự tình không có khả năng. Trừ khi...

Hắn nhếch miệng nở nụ cười nói:

- Trừ khi theo ta hợp tác!

- Hừ! Ngươi chỉ là nhất tinh Vũ tông, tính là thứ gì, dĩ nhiên để chúng ta hợp tác với ngươi!

Tên Vũ Tôn lão giả kia giận dữ, quát lên:

- Mau mau thả thiếu chủ ra, sau đó nói làm sao biết Âm đỉnh tồn tại, lại chờ thiếu chủ xử phạt!

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, lạnh giọng nói:

- Ngươi não tàn sao? Lại bệnh sẽ hại chết thiếu chủ của các ngươi.

Trong tay hắn hơi dùng lực một chút, liền truyền đến tiếng xương vỡ "kèn kẹt", ngón tay của Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng đè xuống mấy phần. Thanh niên anh tuấn thống khổ há hốc miệng, trong mắt tất cả đều là vẻ sợ hãi.

- Dừng tay!

Ngốc phát lão giả sợ hết hồn, hét lớn chận lại nói. Hắn cũng không dám nói chuyện nữa, nhưng trong mắt lại tràn đầy lửa giận.

Ánh mắt của Lý Vân Tiêu ở trên thân sáu người lần lượt lướt qua, lạnh lùng nói:

- Tuy rằng các ngươi đơn thuần chất phác, nhưng không có đáng yêu chút nào. Nếu như còn bị bệnh, ta hi vọng có thể uống thuốc ngay bây giờ, bằng không đợi lát nữa thiếu chủ của các ngươi bị các ngươi hại chết, thì không oán ta được.

Sáu người đều trợn mắt nhìn, không dám hé răng, từng cái từng cái nhìn chòng chọc vào Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

- Lúc này mới ngoan.

Hắn đem đầu của nam tử kia kéo lại nói:

- Nghe nói Cửu Thiên đỉnh này là Tuyệt Thế Vũ Đế Diệp Nam Thiên luyện chế? Chà chà, thân là hâm mộ trung thực của Diệp Nam Thiên, ta rất muốn nhìn bảo bối mà lão nhân gia người lưu lại a.

Thanh niên anh tuấn chỉ cảm thấy yết hầu buông lỏng, không còn khó thở nữa, có thể nói chuyện. Nhưng nát không ít xương, vẫn cảm thấy yết hầu đau đớn khó chịu, hắn quật cường nói:

- Ngươi giết ta đi, đừng hòng từ trong miệng ta dụ ra bất luận đồ vật gì!

- Có cốt khí, ta yêu thích!

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

- Nhưng muốn cốt khí, thì đừng muốn xương rồi!

Tay hắn lần thứ hai dùng sức, "kèn kẹt!", lại nát vài miếng hầu cốt. Khuôn mặt thanh niên anh tuấn không còn cách nào duy trì nhã trí như lúc này, trướng đỏ chót, thật giống như con vịt bị bóp cổ, toàn thân cứng ngắc không dám nhúc nhích, trong mắt ngoại trừ vẻ cầu xin ra, còn có oán hận sâu sắc.

Đào Quán cả kinh chảy ra mồ hôi lạnh, người trước mắt này nhìn qua tuổi còn nhỏ, thật giống như chưa trải qua thế sự, kì thực thủ đoạn lão luyện độc ác, hắn thật sợ đối phương không cẩn thận giết chết thiếu chủ, liền không dám có lòng khinh thị nữa, vội vàng nói:

- Tiểu huynh đệ dừng tay, ngươi không phải mới vừa nói mọi người cùng nhau hợp tác sao!

Lý Vân Tiêu hừ nói:

- Ta là muốn hợp tác, thế nhưng rất nhiều người đều không đồng ý, thiếu chủ của các ngươi cũng không phối hợp a.

Đào Quán khổ sở nói:

- Ngươi đã biết Âm đỉnh tồn tại, chúng ta cũng không ẩn giấu. Chí bảo bực này, chính là mấu chốt tìm kiếm cùng mở ra chỗ có Cửu Thiên đỉnh. Ngươi vừa lên liền hỏi Âm đỉnh, để mọi người làm sao có thể tiếp thu? Nói chuyện hợp tác, hẳn là đứng ở trên cơ sở công bằng ngang nhau a? Ngươi trước thả thiếu chủ ra, chúng ta mới có thể hảo hảo nói một chút.

Hắn nói chân thành thành khẩn đến cực điểm, khắp khuôn mặt là vẻ mong đợi, làm cho người ta có một loại dáng vẻ rất đáng tin cậy.

Lý Vân Tiêu vỗ đầu một cái, kêu rên nói:

- Chỉ sợ đồng bạn giống như heo a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.