Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 658: Tiểu thanh



Lý Vân Tiêu sầm mặt lại, cả giận nói:

- Ngươi có thể cảm nhận được khí tức của Vạn Cổ Trường Thanh thụ? Ngươi có biết ta vẫn đang tìm nó, lại giả chết không nói? Đến hiện tại mới nói ra?

Giờ khắc này dáng vẻ của Côn Ngô thần thụ vẫn là một tiểu hài đồng, vô cùng ủy khuất nói:

- Ta không phải cũng là vừa mới cảm ứng được sao.

Vẻ mặt Lý Vân Tiêu không vui đi tới, hừ nói:

- Một Nam một Bắc thiên địa cách xa nhau cũng có thể cảm ứng được, lần này đi tới Khinh Ca Sâm Lâm, mới bao xa, ngươi lại còn nói mới vừa cảm ứng được, ngươi khi ta là kẻ ngu si sao?

Hắn lộ ra hung quang, đem mặt phủ xuống, nhìn chòng chọc vào hài đồng.

Tiểu tử kia sợ hết hồn, vội vàng trốn đến mặt sau cây nhỏ, thấp thỏm nói:

- Lúc trước là có chút cảm ứng, nhưng ta không xác định có phải là hắn hay không. Dù sao ta đã niết bàn sống lại rất nhiều lần, hắn từ lâu tiến hóa ra hình người, tu luyện tới cảnh giới cực cao.

- Quả nhiên! Ta chỉ là tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên thật sự gạt ta!

Lý Vân Tiêu phẫn nộ xông lên, một phát bắt được tiểu hài tử, lộ ra vẻ dữ tợn nói:

- Dám lừa ta, cho ngươi điểm màu sắc nhìn!

Hắn vận chuyển Tạo Hóa quyết, điên cuồng hấp thu hồn lực trên người tiểu hài tử, lực lượng linh hồn dâng trào trong nháy mắt tràn vào óc của hắn, làm dịu linh thức. Ngay cả Yêu Long trầm tích ở trong linh hồn Lý Vân Tiêu tu luyện cũng cảm nhận được cỗ sức mạnh thanh tân này rót vào, từ trong tu luyện giựt mình tỉnh lại, tràn đầy vui mừng.

- A, dừng tay, dừng tay a!

Tiểu Côn liều mạng giẫy giụa, thân thể đang không ngừng thu nhỏ lại, từ một hài đồng tám, chín tuổi, chậm rãi nhỏ đi, lập tức liền biến thành bốn, năm tuổi, ánh sáng trên người cũng càng ngày càng yếu.

Lý Vân Tiêu xem gần đủ rồi, lúc này mới vứt hắn đi, hài lòng nói:

- Lần này liền tha thứ ngươi, còn có lần sau, xem ta không đem ngươi hút sạch.

Tiểu hài tử ngã xuống đất, nhìn thân thể của mình biến trở về tiểu hài bốn, năm tuổi, như phát điên xông lên, giận dữ hét:

- A a! Ta giết ngươi, ta giết ngươi a, dám hấp đi một nửa hồn lực của ta, như vậy lúc nào ta mới có thể lớn thành đại nhân a, ta không muốn sống nữa!

Nhưng thân thể của hắn ở đâu là đối thủ của Lý Vân Tiêu, huống hồ còn ở bên trong Giới Thần Bi, Lý Vân Tiêu một cái tát đập tới, trực tiếp đem hắn phiến bay.

Lúc này hồn thể của Yêu Long cũng từ trên cánh tay phải của Lý Vân Tiêu hiển hóa ra, một mặt hưng phấn cùng tham lam nhìn chằm chằm tiểu hài tử, chảy ngụm nước nói:

- Không hổ là Côn Ngô thần thụ, Dưỡng Hồn mộc cao cấp nhất thiên hạ a! Vừa nãy hấp thu một thoáng như vậy, dĩ nhiên bù đắp được ta mấy chục năm khổ tu!

Nguyên bản thân thể hắn màu sắc lờ mờ, giờ khắc này cũng biến thành phong phú rất nhiều, tựa hồ được lợi rất lớn. Hút một ngụm nước, tham lam nói:

- Vân thiếu, tiểu tử này còn có bốn, năm tuổi, trực tiếp đem hắn hút tới một hai tháng đi, đừng hấp chết rồi là được. Ta phỏng chừng ngươi có thể vọt thẳng tới cấp bảy.

Lý Vân Tiêu nhìn tiểu Côn như thế, sợ đến hắn vội vàng từ trên mặt đất nhảy lên, liều mạng chạy đi, rời xa hai đồ vật nguy hiểm này.

Dáng vẻ của Lý Vân Tiêu cũng hết sức hài lòng, bổ ích rất lớn. Sau khi hắn cùng Yêu Long dung hợp linh hồn, trực tiếp đột phá đến cấp sáu, hiện tại hấp thu một nửa sức mạnh của tiểu Côn, đã xung kích đến cấp sáu trung cấp. Nhưng hồn lực tu luyện cũng là càng đi lên cần tích lũy càng nhiều, cho dù hiện tại đem tiểu Côn hút sạch, cũng không cách nào đột phá cấp bảy, nếu không thì hắn thật có khả năng thử một lần.

- Quên đi thôi, nuôi một thời gian lại hấp.

Lý Vân Tiêu thỏa mãn cười nói:

- Ngươi khôi phục làm sao?

Yêu Long nói:

- Nguyên bản chỉ có hai phần mười hồn thể, khoảng thời gian này tu luyện cũng khôi phục lại ba phần, vừa nãy ngươi hút một cái, ta liền trực tiếp đạt đến khoảng bốn phần.

Trong đôi mắt hắn bốc lên hung quang, nhìn chằm chằm Côn Ngô thần thụ ở xa xa, tựa hồ còn có chút chưa từ bỏ ý định.

Tiểu Côn sợ đến trực tiếp ẩn vào trong bản thể, không dám đi ra.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Yêu Long, đừng quá tham lam. Tiểu tử này đang không ngừng trưởng thành, những hồn lực đối với hắn mà nói cũng tích lũy không dễ. Nếu không phải nơi này có Đại địa Tức Nhưỡng, hắn cũng đừng nghĩ nhanh như vậy trưởng thành.

- Ừm!

Yêu Long vô cùng tán thành, có chút tiếc hận nói:

- Đáng tiếc Đại địa Tức Nhưỡng này nguyên bản không nhiều, lại bị tiểu Kim Cương hấp thu nhỏ đi một vòng, sớm biết hẳn là dùng để toàn lực nuôi cây a!

Lý Vân Tiêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói:

- Xác thực, Đại địa Tức Nhưỡng hao tổn quá nhiều, lực lượng Vực Giới cũng có chút bất ổn. Chờ chuyện nơi đây xong, liền đi Huyết Thần cung một chuyến, nhớ tới Tào Á Tinh từng nói trong tông phái bọn họ có.

Yêu Long hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh trở lại trong cánh tay Lý Vân Tiêu, Lý Vân Tiêu hướng về Côn Ngô thần thụ hừ nói:

- Nhớ bất cứ lúc nào phải đem tọa độ của Vạn Cổ Trường Thanh thụ nói cho ta, nếu không thì, một hai tháng, hừ hừ, ngươi hiểu được!

Côn Ngô thần thụ lay động kịch liệt, cành lá vang lên, tựa hồ đang kháng nghị, vừa giống như là sợ hãi.

Linh hồn của Lý Vân Tiêu ở trong Giới Thần Bi tán đi, trở lại bản thể.

Người Thánh Hỏa điện đều đàm luận việc thiếu niên kia, tất cả đều là sắc mặt nghiêm túc.

Phùng Chư có chút cụt hứng thở dài nói:

- Thiên hạ to lớn, nhân sĩ xuất hiện lớp lớp, chúng ta vẫn bế quan tu luyện, thật có chút ếch ngồi đáy giếng!

Thích Quang cũng tràn đầy đồng cảm nói:

- Thiếu niên kia tuổi hoàn toàn không thấy được, nhưng vừa nãy mảnh Lôi Điện chi ngục kia, ngay cả ta cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía, đặt vào trong đó, cho dù triển khai thánh kỹ cũng đừng muốn sống đi ra.

Trên mặt hắn còn hiện ra vẻ khiếp đảm, tựa hồ đối với vừa nãy nhìn thấy còn có chút khó có thể tin.

Đào Quán lắc đầu nói:

- Đừng nói thiếu niên kia, ngay cả Vân thiếu cũng là cường giả nổi bật trong trẻ tuổi, chúng ta những Vũ hoàng này cũng khó mà nhìn theo bóng lưng.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, hắn từ vừa nãy đi vào đến hiện tại liền không nói một lời, tựa hồ giống như đang đờ ra.

Trong lòng Diệp Phàm hơi động, thử thăm dò vỗ nhẹ nhẹ Lý Vân Tiêu một thoáng, nhẹ giọng nói:

- Vân thiếu?

Thấy Lý Vân Tiêu có phản ứng, mới hỏi:

- Vừa nãy thiếu niên kia ngươi thật sự không quen biết sao? Ta nhìn hắn thật giống như chuyên môn nhìn chằm chằm vào ngươi?

Lý Vân Tiêu khẽ mỉm cười, lộ ra dáng vẻ ngoài ta còn ai nói:

- Chúng ta đứng trên Chiến hạm, ta lại anh tuấn như vậy, ngươi nói thiếu niên kia không nhìn ta thì nhìn ai?

- Hừ!

Tất cả mọi người Thánh Hỏa điện xem thường lộ ra vẻ khinh bỉ, từng cái từng cái vuốt tóc, cổ áo, vỗ tro bụi trên người, nhấc nhấc tinh thần, dùng dáng vẻ không phục lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.