Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 684: Bằng hữu (2)



Lý Vân Tiêu lãnh đạm nói:

- Nếu như Tứ Cực môn có thể lần theo tọa độ của Đường Kiếp, đã sớm đuổi tới, còn có thể chờ đến hiện tại? Giải thích duy nhất chính là, bọn họ là Đường Kiếp triệu đến. Mà Đường Kiếp ở trong tay Đại Yêu khống chế, tất nhiên là đạt thành một loại hiệp nghị nào đó, đôi bên cùng có lợi, hoặc là bị Đại Yêu quản chế, mà trống trận giảm bớt tốc độ, cũng là vì chờ Tứ Cực môn tới.

Hắn nhìn mọi người một mặt không tin, hừ nói:

- Từ từ xem đi, nếu như ta không đoán sai, những Đại Yêu kia cùng Đường Kiếp, lập tức sẽ lên Chiến hạm của Tứ Cực môn.

Để sắc mặt mọi người càng ngày càng khó coi chính là, sau khi Chiến hạm của Tứ Cực môn cùng trống trận áp sát, quả nhiên ở chung vô cùng hài hòa, không có một chút xíu xung đột.

Mà giờ khắc này sắc mặt Đường Kiếp cũng không dễ nhìn, ngoài mạnh trong yếu nhìn chằm chằm một nam tử đứng chắp tay trên Chiến hạm, lãnh đạm nói:

- Đan Dương Trạch, tại sao là ngươi đến? Ấn Phi Vũ đâu? Làm sao hắn không có tới?

Đan Dương Trạch nhìn mấy người trên trống trận, ánh mắt đặc biệt ở trên người Vũ Văn Cao cùng trống trận nhìn nhiều mấy lần, lập tức hóa thành vẻ cười gằn, từ tốn nói:

- Cửu công tử có việc khác, phái Phi Vũ đi làm. Ta là bị phái tới yêu nguyên cứu viện đại công tử.

- Chuyện cười!

Đường Kiếp sầm mặt lại, phẫn nộ quát:

- Ấn Phi Vũ là người của ta, Cửu đệ tính là thứ gì, có thể chỉ huy hắn?

Đan Dương Trạch không hề bị lay động, hời hợt nói:

- Ấn Phi Vũ đã thề cống hiến cho Cửu công tử.

Con ngươi Đường Kiếp đột nhiên áp súc, lướt qua một tia khó có thể tin, Ẩn Phi Vũ chính là tử sĩ trung thành nhất của hắn, làm sao có khả năng phản bội mình, hắn trào phúng nói:

- Ngươi lão cẩu này dĩ nhiên đùa bản công tử, có biết đây là tội chết không?

Trên mặt Đan Dương Trạch hiện lên vẻ tức giận, trầm giọng nói:

- Lão phu chính là người của Cửu công tử, lần này cũng là phụng lệnh Cửu công tử đến cứu viện đại công tử. Việc của Ấn Phi Vũ, nếu không tin, đại công tử có thể trở về hỏi hắn.

- Hừ, lão cẩu, tránh ra cho ta!

Đường Kiếp đứng ở biên giới trống trận, liền muốn vượt tới, hướng về Đan Dương Trạch che ở phía trước quát lạnh.

Trong con ngươi của Đan Dương Trạch xẹt qua một tia sát khí, lạnh giọng nói:

- Đại công tử, Dương đỉnh đâu? Trước khi lão phu đi ra, Cửu công tử dặn dò, Dương đỉnh quan hệ trọng đại, ngàn vạn lần không thể có sơ xuất. Vẫn là trước tiên đem Dương đỉnh cho lão phu xem qua một chút đi, để ta cùng Cửu công tử có bàn giao.

- Phi! Lão cẩu, ngươi tính là thứ gì!

Đường Kiếp phun một ngụm nước miếng, phẫn nộ quát:

- Coi như là Đường Tâm ở trước mặt ta cũng không dám kiêu ngạo như thế, ngươi bất quá là một con chó của Đường Tâm mà thôi, dám quay về phía ta sủa, Đường Tâm biết ngươi ở bên ngoài lớn lối như vậy sao? Có phải là không có dương thược, ta liền không thể lên chiếc Chiến hạm này?

Khí tức trên người hắn lập tức bộc phát ra, đặc biệt khoảng thời gian này nhận hết các loại khuất nhục, lại nhìn một lão cẩu cũng dám đến bắt nạt mình, càng là muốn nổi khùng, mỗi câu đều hùng hổ doạ người!

Sắc mặt Đan Dương Trạch tái xanh, phía sau còn có rất nhiều cao thủ của Tứ Cực môn đều nhìn chằm chằm mình. Mình nói như thế nào cũng là thất tinh Vũ Tôn cường giả, coi như là Tứ Cực môn Môn chủ thấy mình, cũng sẽ khách khí mấy phần. Tiểu tử vắt mũi chưa sạch kia dĩ nhiên không chút khách khí đối với mình nhục mạ như vậy, hắn muốn xuất thủ giết người, trong mắt không hề che giấu sát khí chút nào.

Ánh mắt Đường Kiếp chìm xuống, lạnh lùng theo dõi hắn, tựa hồ liệu định đối phương không dám xuất thủ.

Song phương giằng co một trận, rốt cục Đan Dương Trạch đem lửa giận ép xuống, lui lại nhường ra một con đường nói:

- Đương nhiên không phải, mặc dù này là Chiến hạm của Cửu công tử, nhưng đại công tử cũng có tư cách lên. Bất quá mấy vị phía sau đại công tử này là...

Đường Kiếp quay đầu lại liếc mắt nhìn, xoay người nói:

- Những này đều là bằng hữu của ta!

Hai chữ "bằng hữu" cắn rất nặng, sắc mặt càng là âm trầm đáng sợ.

Đan Dương Trạch cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng Đường Kiếp là tức mình quản chuyện của hắn, phạm thượng, nội tâm càng là sát cơ nổi lên bốn phía, âm thầm cắn răng nói: Một khi đạt được dương thược, lão phu tất nhiên cắt miếng ngươi!

Đám người Thương hắn cũng không có để ý nhiều, đều là một ít Vũ tông, ở trong mắt hắn cùng giun dế không hề khác gì nhau. Trái lại là Vũ Văn Cao hôn mê bất tỉnh, tuy rằng tinh nguyên tổn thất lớn, nhưng là Vũ Tôn hàng thật đúng giá, để hắn cố lưu ý mấy phần, cùng với trống trận của Lê, tựa hồ cũng là kiện huyền khí cực kỳ lợi hại.

Mọi người vừa bước lên Chiến hạm, Đường Kiếp liền bắt đầu hạ lệnh, chỉ vào Chiến hạm xa xa của Thiên Nhất Các nói:

- Đan Dương Trạch, giết những người Thiên Nhất Các kia cho ta! Vừa nãy bọn họ dám bất kính với ta!

Đan Dương Trạch khinh bỉ hừ lạnh nói:

- Đại công tử, nhiệm vụ của lão phu chính là bảo đảm an toàn của ngươi, mình mất mặt tự mình tìm về, nếu như ngươi vẫn là nam nhân.

- Lão cẩu, ngươi đây là đang giáo huấn ta?

Đường Kiếp giận không kiềm được, trong tay hàn mang lóe lên, Chu Tước đao giết ra một cái khe, hướng về gáy của Đan Dương Trạch chém tới.

Nội tâm Đan Dương Trạch hừ lạnh liên tục, trong mắt không che giấu lộ ra sát cơ nồng đậm. Ở trong lòng Cửu công tử, Đường Kiếp sớm muộn là phải chết, chỉ cần Dương đỉnh không mất, đến thời điểm nói Đường Kiếp chết ở trên yêu nguyên, nói không chắc còn có trọng thưởng đây này.

Sau khi hắn nghĩ định, cười lạnh liền hướng vết nứt kia chộp tới. Năm ngón tay tụ kim quang, không ngừng có khí tức ác liệt nhảy lên, thật giống như không gì không xuyên thủng, có thể cào nát vạn vật.

Vết nứt không gian kia ở dưới tay hắn vồ lấy, trực tiếp dập tắt thành một đạo hắc tuyến, tiện tay vung một cái liền biến mất ở không trung, Đan Dương Trạch hời hợt, vẻ châm chọc hiện lên ở trên mặt.

Tuy rằng Chu Tước đao lợi hại, nhưng lấy Đường Kiếp có thể phát huy uy lực, ở trước mặt thất tinh Vũ Tôn hắn căn bản không đáng một đồng.

- Ngươi thật to gan, phạm thượng!

Trong mắt Đường Kiếp cũng là sát khí bàng bạc, trong lòng cười lạnh không ngớt. Đan Dương Trạch bất quá là thất tinh Vũ Tôn, vài tên Đại Yêu phía sau mình này, tùy tiện một cái xuất thủ vận dụng huyền khí cấp chín đều có thể giết chết hắn, vì vậy không có sợ hãi, cười gằn nói:

- Đan Dương Trạch, ngươi có biết đây là tội chết?

Đan Dương Trạch không nhịn được cười to nói:

- Ha ha, đại công tử, ngươi vẫn đúng là có thể trang, không hổ là người Tứ Cực môn Đường gia. Người tội chết là ngươi a! Dám to gan mạo phạm lão phu, đợi lát nữa liền để ngươi sống không bằng chết, hiện tại giao Dương đỉnh ra đây, có thể cho ngươi một cái sảng khoái!

Khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn, đi về phía trước bước ra một bước, lĩnh vực mở ra, đem Đường Kiếp cùng vài tên Đại Yêu toàn bộ áp chế ở trong đó, khí thế bức người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.