Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 779: Hàn Âm Sơn vô tội (2)



Viên Cao Hàn hận đến nghiến răng ngứa, nhưng đồng thời cũng yên tâm xuống, biết rõ đối phương sẽ không thực thu hắn. Dù sao Hàn Âm Sơn chỉ là cầu thần công yếu quyết, đến lúc đó hai người gặp mặt còn có thể một mực phủ nhận, cãi cọ không rõ, đây cũng chính là lý do hắn cố ý phái một tên mao đầu tiểu tử đi lên, thậm chí có thể trực tiếp bỏ qua tên tiểu tử này, phủi sạch quan hệ với hắn.

Nhưng nếu như thu Tinh Quang Hồn Thể của mình, tính chất sẽ hoàn toàn không giống lúc trước, đây tuyệt đối là cục diện không chết không ngớt. Đến lúc đó mình không quản hắn có thừa nhận hay không, kiểu gì cũng muốn cùng hắn liều đến cá chết lưới rách.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm ấy, hắn liền cảm giác mình ít nhất cũng an toàn, chỉ cần thành thật phối hợp một chút, đối phương chắc sẽ không làm ra hành vi quá đáng.

Vì vậy dưới ánh mắt cực kỳ phẫn hận, Viên Cao Hàn nói ra những lý giải của mình về các chỗ kia. Sau khi biết rõ người đứng sau lưng đối phương là Hàn Âm Sơn hắn cũng không ôm tâm tư che dấu nữa, dù sao Hàn Âm Sơn cũng là tồn tại không kém gì hắn, nghe xong cũng biết là có vấn đề hay không.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ kinh dị, nghe xong nhịn không được trầm trồ khen ngợi, một lát sau lộ ra thần sắc hoàn toàn thoả mãn, hiển nhiên đã hoàn toàn thông suốt tất cả.

- Hắc hắc, nhìn không ra ah Viên đại sư, ta trước kia vẫn cho rằng ngươi ngu xuẩn, chỉ dựa vào công pháp nghịch thiên mới có thể tu luyện đến cửu giai, hiện giờ xem ra ngươi vẫn có chút năng lực lĩnh ngộ đấy, ít nhất giảng giải mấy chỗ này phi thường đặc sắc.

Lý Vân Tiêu cười vỗ tay..., cũng không biết là khen thật hay châm chọc. Khiến Viên Cao Hàn tức giận đến mức đỉnh đầu bốc lên khói xanh, khoản sổ sách này lại hung hăng ghi tạc trên người Hàn Âm Sơn. Bởi vì vi một tên mao đầu tiểu tử sao lạicó cái nhìn như vậy với mình được, nhất định là Hàn Âm Sơn thường xuyên nói bên miệng, bị tiểu tử này nghe thấy được, cho nên mới thuận miệng nói ra.

- Giờ ta có thể đi được chưa?

Viên Cao Hàn giờ chỉ hận không thể lập tức trở lại bản thể, sau đó triệu tập nhân thủ phóng đi Phệ Hồn Tông giết người!

Hồn thể bát trọng này của hắn cách bản thể quá xa, tất cả mọi việc xảy ra bản thế không cách nào biết được, trừ phi hồn thể này bị tiêu vong, vậy thì ngay khi tiêu vong, bản thể mới có thể tiếp nhận tất cả tin tức từ hồn thể. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Viên Cao Hàn tự cho rằng Hàn Âm Sơn không dám giết hắn.

Hàn Âm Sơn đáng thương, không hiểu thấu lại kết xuống phiền toái cực lớn.

- Ân, chờ một chút.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nhìn xem bốn phía.

Viên Cao Hàn bỗng nhiên giận dữ, tưởng đối phương muốn đổi ý, tức đến run rẩy nói:

- Ngươi, ngươi thật giỏi ah! Ta nhất định phải giết đến tận Phệ Hồn Tông, giết sạch toàn bộ các ngươi!

Lý Vân Tiêu mắt trắng không còn chút máu, cười nhạo nói:

- Đừng kích động, ta sẽ thả ngươi đi, chỉ là vẫn còn chút nghi ngờ muốn hỏi các hạ thôi. Ngươi đã ở Vực Ngoại Tinh Không tu luyện bao lâu, làm sao đến được đây thế?

Viên Cao Hàn thấy ánh mắt Lý Vân Tiêu một mảnh thanh minh, cũng không có bộ dáng muốn gạt hắn, hắn vốn là hồn thể chi thân, cảm giác đối với cảm xúc và khí tràng rất nhạy cảm, lúc này mới trùng trùng điệp điệp nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Ở trong Thánh Vực có đại trận truyền tống trực tiếp thông tới Vực Ngoại Tinh Không. Hồn thể này của ta không giống với bản thể, trực tiếp truyền tống tới, tu luyện ở đây mười năm rồi.

- Trực tiếp truyền tống? Mười năm?

Lý Vân Tiêu giật mình nói:

- Khó trách! Khó trách hồn thể này của ngươi vậy mà đạt đến cảnh giới bát trọng, sợ rằng cách đệ cửu trọng cũng không xa a? Đến lúc đó ngươi song hồn hợp nhất, có thể trực tiếp vấn đỉnh đỉnh phong thuật đạo rồi!

Nội tâm của hắn đồng thời cũng lo lắng, Thánh Vực vậy mà có thể trực tiếp truyền tống đến đây, quả nhiên thật không ngờ.

Viên Cao Hàn trong nội tâm cả kinh, xem ra Hàn Âm Sơn đối với Tinh Quang Hồn Thể thập phần hiểu rõ ah, đồng thời nghĩ đến mình lại bị đồ đệ hắn khi dễ như thế, liền tức đến toàn thân run rẩy, nội tâm âm thầm thề, mối hận này nhất định phải tìm về gấp bội.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, tiếp tục hỏi:

- Vậy ngươi đối với tình huống nơi này hẳn rất rõ a, ta muốn biết Thượng Cổ Cương Phong ở nơi nào?

- Cái gì? Ngươi hỏi cái này làm gì?

Viên Cao Hàn biến sắc, hiện lên vẻ sợ hãi.

Lý Vân Tiêu đại hỉ, theo dõi hắn nói từng chữ một:

- Ngươi quả nhiên biết rõ, mau nói cho ta biết!

Viên Cao Hàn ngây ngốc một chút, lập tức lộ ra bộ dạng không sao cả, nói:

- Đây cũng không phải là bí mật gì cả, Thái Cổ Cương Phong cách nơi này ngoài ngàn dặm, ngươi dọc theo hướng khỏa Phong Lang Tinh này mà đi, dĩ nhiên có thể gặp được. Nơi đó là một mảnh chiến trường Viễn Cổ, hoang vu vô biên, Thái Cổ Cương Phong có quy luật xuất hiện nhất định, một khi xuất hiện liền tự thành một vực, bao phủ trọn cả chiến trường Viễn Cổ vào trong, sinh linh một khi chạm vào, lập tức sẽ hóa thành thây khô, tuyệt không ngoại lệ.

- Ân, đã rõ rồi.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta còn nghi hoặc, ngươi làm sao trở về được? Quanh nơi này ta đều đã xem qua rồi, cũng không có đại trận truyền tống khóa vực, trận pháp truyền tống kia của Thánh Vực hẳn là truyền tống đơn hướng phải không?

Viên Cao Hàn nói:

- Bản thể của ta hiện giờ tuy rằng không cảm giác được tất cả phát sinh trên người ta, nhưng giữa cả hai vẫn có liên hệ tọa độ, chỉ cần thi triển ra không gian xuyên toa chi thuật, trong thời gian cực ngắn là có thể trở về được.

- Thời gian cực ngắn?

Lý Vân Tiêu nhướng mày, nói:

- Nói như vậy ta vẫn không thể tha cho ngươi nhanh vậy được rồi?

- Cái gì? Vì sao?

Viên Cao Hàn cả kinh, không biết hắn lại muốn làm trò quỷ gì.

Lý Vân Tiêu nói:

- Nếu thả ngươi trở về, bản thể ngươi lập tức biết được tất cả xảy ra ở đây, sau đó mở ra đại trận truyền tống khóa vực, phái đại lượng cao thủ đến đây, vậy ta không phải phải bỏ mạng rồi sao?

Viên Cao Hàn cả giận nói:

- Ngươi, vậy ngươi phải thế nào mới chịu thả ta?

Lý Vân Tiêu cười hắc hắc nói:

- Ta vừa vặn muốn đi xem Thái Cổ Cương Phong chi địa, ngươi đi cùng ta một lần đi. Đợi khi trở về sẽ thả ngươi!

Viên Cao Hàn sắc mặt đại biến, sợ hãi nói:

-Không được! Tuyệt không đi! Nơi đó là nguyên tố vực giới, hữu tử vô sinh!

Lý Vân Tiêu nói:

- Ngươi là thân thể biến hóa, sợ cái gì?

Viên Cao Hàn lạnh lùng nhìn hắn, lãnh đạm nói:

- Ngươi biết cái gì? Coi như là thân thể biến hóa , cũng không thể ngăn được sự ăn mòn của nguyên tố chi lực. Chính ngươi muốn đi chịu chết, ta cũng không ngu như vậy!

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

- Thực sự khủng bố như vậy sao? Vậy thì ta càng cần ngươi dẫn đường rồi!

Viên Cao Hàn kinh hãi, giận dữ hét:

- Ngươi đừng quá đáng! Nếu không dù sao cũng phải chết, không bằng ta liều mạng đạo tiêu thân vẫn cũng muốn giết ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.