Viên Cao Hàn cả kinh, tuy rằng là hồn thể, nhưng hắn vẫn cảm thấy toàn thân rét run, tư duy thiếu niên này sao lại sắc bén như thế? Cảm giác khi nói chuyện với hắn, thật giống như nói chuyện với tông sư cùng cấp bậc vậy, vô luận là sức quan sát hay là ngôn từ, cũng không phải thiếu niên bình thường có thể có được. Hơn nữa hồn thể bát trọng của hắn, liếc mắt liên thấy được trạng thái thiếu niên này thập phần bình thường, cũng không phải thần niệm phụ thể gì cả.
Chẳng lẽ Phệ Hồn Tộc xuất hiện một tuyệt thế thiên tài?
Phóng mắt khắp toàn bộ đại lục Thiên Võ Giới, trong lớp trẻ người có thực lực và hồn lực lục giai cũng không hiếm Nhưng cùng có cả hai thứ lại rải rác không có mấy. Hơn nữa loại ánh mắt và trí tuệ này quả thật điên cuồng rồi! Qua thêm mấy chục năm nữa thì sẽ là chuyện kinh khủng bực nào chứ!
Trong lòng hắn kiêng kị đối với Phệ Hồn Tộc lại sâu hơn một tầng, khó trách Hàn Âm Sơn mạo hiểm đắc tội ta, cũng muốn tài bồi thiếu niên này!
- Viên đại sư, ngươi thật sự muốn bức ta đánh vỡ lời thề sao?!
Lý Vân Tiêu lạnh như băng nói, khiến hắn tỉnh lại từ kinh ngạc.
Viên Cao Hàn liếm lấy môi dưới, dốc sức liều mạng nuốt nước miếng, mới hậm hực nói:
- Được rồi, ngươi quả thật rất thông minh. Hình khắc trên những đá lớn này quả thật bị người Thánh Vực phá hủy. Về phần nội dung trên đó, ngươi đã biết.
- Cái gì?
Lý Vân Tiêu lông mày trầm xuống, khó hiểu nói:
- Có ý gì?
Viên Cao Hàn cười khổ nói:
- Trên những đá lớn này, vốn là khắc 'Tinh Quang Luyện Hồn Thuật' ah!
Lý Vân Tiêu sững sờ, ngạc nhiên nhìn cự thạch bị phá hư ở bốn phía, thì thào lẩm bẩm:
- Thì ra Tinh Quang Luyện Hồn Thuật là được lấy từ đây, thành phần mấy khối cự thạch này thập phần không đơn giản ah, giống như cũng không phải tự nhiên mà thành. Chắc hẳn là vào thời xa xưa, Tinh Quang Luyện Hồn Thuật này cũng là công pháp cực kỳ khó lường a.
- Hừ!
Viên Cao Hàn vừa nghĩ tới Tinh Quang Luyện Hồn Thuật, liền cảm thấy một hồi đau lòng, tức giận hừ nói:
- Còn phải nói! Những kinh điển dùng khoa đẩu văn ghi chép lại đều là thần quyết vô thượng a!
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nhảy lên một khối đá lớn, ngồi xếp bằng an vị xuống, hơn nữa vẫy vẫy tay với Viên Cao Hàn, nói:
- Lão Viên, tới ngồi, nói với ta chuyện về khoa đẩu văn kim sắc kia. Ngươi ở Thánh Vực nhiều năm như vậy, có lẽ nắm giữ không ít tư liệu a?
Lão Viên...
Viên Cao Hàn há to mồm, bộ dáng kia của Lý Vân Tiêu giống như lão bằng hữu của mình vậy, tùy ý gọi tới hô đi, hơn nữa cổ quái nhất là, mình vậy mà không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy rất hiền hoà.
Đây là tình huống chưa từng xuất hiện bao giờ trên người một tiểu bối, mặc dù là những thiên chi kiêu tử chính thức trên đại lục, nhìn thấy mình người nào mà không khúm núm, cung kính có có, mình không mở miệng, căn bản một câu cũng không dám nói.
Càng đừng nói đến gọi mình là "Lão Viên", còn cầm Phệ Hồn Phiên đến uy bức lợi dụ mình nữa.
Viên Cao Hàn trong lòng muốn tức giận, nhưng chẳng biết tại sao lại không phát hỏa nổi, không có chút cảm giác khó chịu nào cả, giống như vốn dĩ đã phải vậy vậy.
Hắn cố nén hiếu kỳ, khẽ nói:
- Hàn Âm Sơn coi trọng ngươi như thế, chắc hẳn cũng đã nói với ngươi không ít về phương diện này a?
- Ân, trước kia xem qua một ít, nhưng biết phi thường có hạn. Hàn... Hàn, sư, sư... Phó, nói trong Thiên Võ Giới nội, nghiên cứu nhiều nhất đối với những thứ này phải kể đến Thánh Vực và Hóa Thần Hải.
Lý Vân Tiêu nói quanh một hồi, bảo hắn gọi Hàn Âm Sơn là sư phó, thật sự có chút ủy khuất, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ "Hàn Âm Sơn cho ngươi trước chiệm chút tiện nghi của lão tử, lần sau ta muốn thu lại cả vốn lẫn lời"
Hàn Âm Sơn đáng thương vô duyên vô cớ kết phải đại địch như Viên Cao Hàn, còn bị người khởi xướng ghi hận trong lòng, thật sự là vô cùng đáng thương.
Quả nhiên là đệ tử Hàn Âm Sơn!
Viên Cao Hàn trong lòng đã nhận đinh, lúc này mới lộ ra vẻ khoan dung, giảng giải nói:
- Văn tự thông dụng bây giờ của chúng ta chỉ dùng để trao đổi tin tức, mà vào thời kỳ thượng cổ, lại tồn tại một loại văn tự không những có thể trao đổi tin tức, còn có thể ngưng tụ quy tắc Thiên Địa, bản thân những văn tự như nòng nọc này ngoài ẩn chứa tin tức nhất định ra, còn đại biểu cho quy tắc Thiên Địa nhất định nữa...
Lý Vân Tiêu trong nội tâm có chút không kiên nhẫn, ngắt lời nói:
- Những thứ cơ bản này ta cũng biết rồi, nói những thứ thâm ảo chút đi. Khởi nguyên và ngụ ý của những văn tự này, đã có ai thống kê số lượng cụ thể chưa, hiện giờ Thánh Vực đã phá giải được bao nhiêu chữ rồi?
Viên Cao Hàn sững sờ, trầm tư nói:
- Những văn tự nàu từ đâu mà đến, không có kết luận. Nhưng có thể khẳng định là nhất định có quan hệ đến những cường giả Thần cảnh thời Thượng Cổ, thậm chí có người suy đoán, trong những văn tự này có ẩn chứa bí mật về Thập Phương Thần Cảnh.
- Thập Phương Thần Cảnh! "
Lý Vân Tiêu trong nội tâm mãnh liệt nhảy dựng, hắn cũng có loại dự đoán này, tuy rằng từ sớm đã biết rõ sự tồn tại của loại văn tự này, nhưng chưa từng tận lực đi nghiên cứu qua.
Trong Hóa Thần Hải ngược lại là có một gã Thuật Luyện Sư cửu giai cả ngày yên lặng nghiên cứu thứ này, đúng là hội trưởng công hội Thuật Luyện Sư đế quốc Hỏa Ô, sư phó Bách Lý Công Cẩn -- Đan Diễm, chắc hẳn cũng có tâm đắc không nhỏ, ngày khác nhất định phải đến thăm bái phỏng mới được.
Viên Cao Hàn lộ ra thần sắc tiếc hận, thở dài
- Đúng vậy a, Thập Phương Thần Cảnh..., vài vạn năm qua cũng chỉ có mấy vị trong truyền thuyết kia là đạt đến cảnh giới này, cũng không biết thật hay giả, trên đại lục không có để lại bất luận ghi chép nào cả.
Trong mắt của hắn lộ vẻ sùng kính và hướng tới vô hạn.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, thầm nghĩ mình trước đó không lâu mới gặp được một đám thần thức Diệp Nam Thiên phong ấn vào mấy ngàn năm trước. Đáng tiếc thời gian cấp bách, sợi thần thức kia cũng không có lực lượng dư thừa nói với mình quá nhiều.
- Như vậy bên trong Thánh Vực có thống kê qua văn tự này tổng cộng có bao nhiêu cái? Các ngươi đã phá giải được mấy cái rồi?
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, hỏi ra vấn đề nghi hoặc nhất trong lòng.
Viên Cao Hàn trong nội tâm chấn động, nhìn Lý Vân Tiêu nói:
- Những điều này đều là tuyệt mật, coi như là ta cũng không biết.
Sau đó hắn lạnh lùng nói:
- Hàn Âm Sơn lại phá giải mấy cái?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
- Không bằng như vậy đi, chúng ta trao đổi với nhau có được không?
Viên Cao Hàn sắc mặt đại biến, ánh mắt chìm xuống, giận dỗi nói:
- Loại văn tự này ta không biết!
Lý Vân Tiêu thấy hắn phản ứng kịch liệt như thế, trong nội tâm cười khổ không thôi, đối phương nhất định không tin mình biết loại văn tự này, sợ uy bức lợi dụ hắn. Cũng thế, hắn hiện giờ quả thật không thích hợp ra những thứ này, bằng không thì chỉ bằng vào mấy cái khoa đẩu văn kim sắc này, Thánh Vực sẽ lập tức hạ lệnh bắt sống hắn mất.