Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 789: Ngạc ngư (2)



Lý Vân Tiêu cũng thấy da đầu run lên, vật còn sống trong cương phong kia càng ngày càng rõ ràng rồi, cương phong đầy trời không ngừng tụ tập tới trên người nó, trong bóng râm chỉ thấy nó há miệng ra nuốt. Coi như là Chân Linh -- Vô, cũng chưa chắc dám nuốt loại vật này ah!

Hai người đều cảm thấy khủng bố trước nay chưa từng có, muốn chạy trốn. Nhưng cương phong lực trên bầu trời tuy rằng ít hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn đó, bọn hắn cũng không dám dùng thân thể hoặc là hồn thể trực tiếp xuyên qua loại nguyên tố tràng này, chỉ có thể dốc sức liều mạng nuốt đan dược, bắt đầu khôi phục và tích súc năng lượng, chờ đợi các loại dị thường có thể tùy thời xuất hiện.

Rốt cục sau thời gian uống cạn chung trà, bộ dạng vật còn sống kia cũng dần dần hiển hiện ra, một quái vật khổng lồ giống như Ngạc Ngư vắt ngang trên không trung, há mồm không ngừng phun ra nuốt vào cương khí, mỗi lần hô hấp đều nuốt vào đại lượng cương phong, hơn nữa thân thể cũng theo đó dần trở nên mơ hồ.

- Lão Viên, ngươi kiến thức rộng rãi, đã từng thấy qua vật này chưa?

Lý Vân Tiêu trong nội tâm sợ hãi, khẩn trương hỏi. Khí tức lực lượng từ trên thân "Ngạc Ngư" kia truyền ra khiến hắn không rét mà run.

Viên Cao Hàn cũng nuốt nước miếng, nói:

- Đây, đây, đây không phải là Ngạc Ngư sao? Chẳng lẽ ngươi ngay cả Ngạc Ngư cũng chưa từng thấy qua?

Lý Vân Tiêu liếc hắn, giơ ngón tay giữa lên khinh bỉ nói:

- Nếu là Ngạc Ngư, ngươi đi thu thập nó đi.

Viên Cao Hàn lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:

- Thứ này đích thật là Ngạc Ngư ah, ngươi nhìn ngoại hình kia, nếu như nhỏ lại thì quả thật giống như đúc. Rất có khả năng là tổ tiên Ngạc Ngư vào thời xa xưa, không chừng còn là Chân Linh Thần Cảnh nữa cũng nên.

Lý Vân Tiêu hơi nhíu mày, tựa hồ cũng có chút chấp nhận cách nói này.

Cũng không phải tất cả hậu duệ Chân Linh đều cực kỳ cường đại, quả thật rất nhiều hậu duệ tồn tại cường đại thời Thái Cổ sau này biến này biến thành yêu thú cực kỳ bình thường, thậm chí mãnh thú. Ví dụ như hậu duệ Chân Linh Tổ Thủy Điểu, giờ lại thành gà bị nhân loại chăn nuôi, quả thực quá bi ai rồi.

- Thế nhưng mà..., coi như là Chân Linh, cũng không thể thôn phệ loại nguyên tố chi lực gần như là bổn nguyên này chứ?

Lý Vân Tiêu hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Viên Cao Hàn mắt trắng không còn chút máu, nói:

- Ai biết được! Lực lượng Chân Linh mạnh mẽ cỡ nào, chưa ai được thấy qua, chỉ là tồn tại trong truyền thuyết.

Nghĩ đến điểm này, trong lòng của hắn đột nhiên "Lộp bộp" thoáng một phát, mở to mắt, sợ hãi nói:

- Nếu nói thế, chúng ta được tận mắt thấy một Thượng Cổ Chân Linh rồi sao???

Lý Vân Tiêu ngược lại cũng không ngạc nhiên như hắn, mình trước đây còn thấy qua Chân Linh -- Vô hai lần, cũng không thua kém gì loại Chân Linh Ngạc Ngư này.

- Chỉ là... Nó thật là Ngạc Ngư sao..., vì sao ta vẫn cảm thấy là lạ?

Lý Vân Tiêu nhìn qua "Ngạc Ngư" kia, nhỏ giọng nói thầm.

- Ta thấy cũng không giống ah!

Thanh âm Yêu Long từ sâu trong linh hồn truyền đến, cũng khiếp sợ không thôi, trầm giọng nói:

- Coi như là Chân Linh, có thể dùng thân thể chống cự Thái Cổ Cương Phong, cái này ta tin. Nhưng còn có thể nuốt vào trong bụng thì trừ phi là loại tồn tại cường đại được sinh ra trong bổn nguyên nguyên tố. Ví dụ những Chân Linh có đủ nguyên tố bổn nguyên chi lực như Chân Linh Hỏa Phượng, Thái Hư Lôi Hống, Đại Địa Chi Hùng gì đó... mặc dù trong Thần Cảnh cũng có uy danh hiển hách. Mà Chân Linh sinh ra đời trong phong chi nguyên tố là Phi Liêm, ta chưa từng nghe nói có Ngạc Ngư bao giờ.

Nghi hoặc của Lý Vân Tiêu cũng càng đậm, Yêu Long là hậu duệ của Thượng Cổ Chân Long, coi như là á long, rất hiểu biết về lịch sử Chân Linh. Hơn nữa hắn cũng không cảm nhận được uy áp đẳng cấp phát ra từ trên người Ngạc Ngư, chỉ là một loại nguyên tố chi lực khủng bố thôi.

- Không đúng, đây không giống như là Chân Linh ah!

Viên Cao Hàn tựa hồ cũng cảm giác có chút quái dị, ở bên cạnh nhỏ giọng tự nói:

- Thái Cổ Cương Phong này ở trong Thánh Vực cũng không ít tư liệu ghi lại, nhưng chưa từng có nghe qua thứ này. Hơn nữa nơi này vốn là...

- Chi!

Viên Cao Hàn đột nhiên ngừng lại, trong giây lát hít một hơi lạnh, trong mắt nổ bắn ra tinh mang nhìn chằm chằm vào Ngạc Ngư kia, cả người trở nên cực kỳ khó coi!

Lý Vân Tiêu lập tức phát hiện dị thường của hắn, trầm giọng nói:

- Có phải ngươi nghĩ tới điều gì không?

Viên Cao Hàn há to mồm, có chút động vài cái, tựa hồ muốn khép lại, lại muốn muốn phát ra âm thanh, nhưng trong cổ họng ngoại trừ tiếng "Khanh khách" ra cũng không có bất kỳ thanh âm nào cả.

Lý Vân Tiêu vỗ mạnh đầu hắn, nói:

- Mau nói đi!

Viên Cao Hàn bị hung hăng đánh một cái, cũng bất chấp quan tâm nhiều nữa rồi, sợ hãi nói:

- Ta nhớ tới một phần tư liệu, là tư liệu nghiên cứu của một vị Thuật Luyện Sư cửu giai đỉnh phong vào vạn năm trước đối với Thái Cổ Cương Phong này, nhưng một mực không được chú ý đến, bởi vì thuyết pháp bên trong quá mức hoang đường, nhưng giờ xem ra là thật rồi!

Lý Vân Tiêu nổi giận mắng:

- Ngươi choáng nha, có thể ít nói nhảm được không? Nói thẳng nội dung đi!

Viên Cao Hàn lúc này mới ổn tâm thần lại, bắt đầu nói:

- Vị Thuật Luyện Sư cửu giai đỉnh phong kia đối với Thái Cổ Cương Phong đã đưa ra một loại giả định không thể tưởng tượng nổi, cho rằng thì quang chi lực phong ấn cương phong, là vì để chế tạo ra Chân Linh. Nói cách khác, bên trong phong ấn này, kỳ thật chính là một vòng chăn nuôi, muốn thông qua nguyên tố chi lực cô đọng ra Chân Linh. Nhưng kết quả cuối cùng không biết có thành công hay không, mà bộ lạc này sau khi bị hoang phế, phong ấn và cương phong này cũng không ai quản tới nữa, từ tự hành diễn biến, đến trở thành bộ dáng như hiện giờ!

- Ngươi... Ngươi... Ngươi nói đầu Ngạc Ngư là Chân Linh nhân công tạo ra sao?

Lúc này đến phiên Lý Vân Tiêu há to mồm rồi, hoảng sợ nhìn Ngạc Ngư kia vẫn đang không ngừng phun ra nuốt vào, chỉ là cương phong bốn phía đã bị nó thôn phệ sạch sẽ không còn gì nữa rồi.

Viên Cao Hàn nhìn qua hắn cười khổ nói:

- Rất không thể tưởng tượng a? Chân Linh đều do năng lượng tinh khiết nhất giữa thiên địa này thai nghén mà sinh, cũng chính là trời sinh đất nuôi, không ai dám nghĩ đến dùng sức người tạo ra cả. Cũng chính vì như thế, phần này tài liệu mới không được coi trọng, nếu không phải thân phận vị tiền bối Thuật Luyện Sư này tôn quý, sợ rằng căn bản đã không được lưu lại ở Thánh Vực rồi. Ta cũng là trước khi tới Thái Cổ chi địa, vì hiểu rõ thêm về tình huống nơi này mới xem qua tất cả tư liệu có liên quan một lần. Lúc ấy cũng xì mũi coi thường, còn tưởng rằng vị tiền bối kia bị nước vào não rồi, không nghĩ tới dĩ nhiên lại là thật!

Lý Vân Tiêu nhìn Ngạc Ngư kia, triệt để bó tay rồi, ngượng ngùng nói:

- Loại Chân Linh này có linh trí không? Đợi lát nữa nó nuốt hết Thái Cổ Cương Phong, có thể nuốt luôn chúng ta không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.