Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 807: Phúc lợi tốt (1)



Trong lòng của nàng đang có nghi vấn, cố gắng giơ tay lên văn vê dụi mắt.

Đúng vậy, sao băng kia quả nhiên rơi về phía mình!

Trong lòng Mai Đông Nhi sinh ra cảm giác hi vọng, chẳng lẽ cầu nguyện thực sự dùng tốt vậy? Nàng dốc sức liều mạng cầu nguyện, cầu sao băng nện xuống đập chết nam tử trước mặt này.

Lúc này Ân Niên cùng Nguyên Thu Sương cũng phát hiện sao băng không đúng, hoảng sợ ngửa đầu nhìn lên, nhìn thấy một thiên thạch đầy lửa đang rơi xuống, mà hướng rơi chính là vị trí của mình.

- Cái này..., thời điểm này tại sao còn có lưu tinh vẫn thạch?

Ân Niên ngây ngốc, chính mình thật vất vả an bài chuyện này, hơn nữa vì viên Thiên Quyền nội đan mà hao tốn rất nhiều của cải đều vì đêm nay. Kết quả vốn bị Nguyên Thu Sương phát hiện, hiện tại còn có sao băng phá quán!

- Con em ngươi, ông trời ngươi đang chơi ta sao?

Tốc độ sao băng càng lúc càng nhanh, cả bầu trời đỏ rực, phạm vi hỏa diễm thiêu đốt bao phủ nửa ngọn núi, mà vị trí của ba người nằm trong phạm vi sao băng rơi.

Nguyên Thu Sương ngây ngốc, nàng nhanh chóng bỏ chạy.

Loại chuyện lưu tinh vẫn thạch này, lực lượng căn bản không phải nàng có thể ngăn lại, làm không tốt còn chôn cùng.

Sắc mặt Ân Niên khó coi đến cực điểm, cũng bất chấp mặc quần áo, vội vàng chạy tới ôm Mai Đông Nhi, đây là tâm huyết của hắn, chính mình còn chưa bao giờ dùng qua, làm sao bỏ mặc chết được.

Nội tâm Mai Đông Nhi quýnh lên, khối bảo ngọc trong người tỏa ra hào quang nhu hòa, đan điền trống rỗng của nàng sinh ra một tia nguyên khí, tuy thập phần yếu ớt, nhưng đúng là nguyên khí.

Khối bảo ngọc này chính là vật gia truyền của gia đình nàng, có thể tích vạn tà, không thể ngờ lại có tác dụng.

Nàng đại hỉ nên vội vàng vận chuyển một tia nguyên khí vào đầu ngón tay, bất động thanh sắc chờ hai tay Ân Niên ôm lấy nàng, nàng nhanh chóng điểm vào mi tâm của hắn!

- Tiện nhân, ngươi làm cái gì!

Ân Niên cả kinh, loại nguy hiểm cảm giác tử vong ập tới, hắn lập tức ném Mai Đông Nhi đi, một chỉ nhẹ nhàng điểm qua mi tâm của hắn, xâm nhập da thịt một chút, lưu lại vết máu nhưng không làm hắn bị thương bao nhiêu.

Mai Đông Nhi bị ném vào tảng đá đau muốn chết, nhưng càng khó chịu chính là một chỉ đã thất bại, cũng không biết đối phương sẽ đối phó nàng thế nào.

Ân Niên hoảng sợ không thôi, toàn thân chảy mồ hôi lạnh, trong tình huống vừa rồi, nếu không phải tiềm năng kích thích, chỉ sợ mi tâm vỡ ra, chết oan chết uổng?

Hắn hoảng sợ nhìn qua Mai Đông Nhi nằm trên mặt đất, vạn phần khó hiểu, nàng không phải đã không còn khí lực rồi sao? Nhưng một chỉ vừa rồi là chuyện gì?

Chuyện này làm hắn do djw mãi, không dám tiến lên đụng vào Mai Đông Nhi. Ngẩng đầu nhìn qua sao băng trên trời, nó sắp nện xuống, cả bầu trời đỏ rực, hắn sợ tới mức bỏ chạy, làm gì có tâm tư gì nữa.

Trong lòng Mai Đông Nhi âm thầm thở ra một hơi, nhưng rất nhanh lại tuyệt vọng, sau băng đang rơi xuống, áp lực của nó làm nàng khó hô hấp. May mắn bảo ngọc gia truyền tỏa ra hào quang nhu hòa, dần dần thức tỉnh chân khí trong người nàng, mới có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng chỉ là giãy chết mà thôi, sao băng nện xuống thì nàng không sống nổi.

Nàng cảm thấy tâm thần chán nản, hai hàng nước mắt lại bắt đầu chảy xuống.

Ầm ầm!

Sao băng mang theo uy thế và hỏa diễm mạnh mẽ, rốt cục cũng rơi xuống sau núi Bắc Đấu Tông, nhưng khiến người ta kinh dị chính là thế rơi đang giảm đần, chậm rãi chậm lại, dùng thiên thạch làm trung tâm, không khí bị áp súc hình thành từng vòng gió lốc quét qua, gió lốc cũng mang hỏa diễm tán đi, cả một vạc rừng lớn bị thiêu đốt.

Oanh!

Rốt cuộc sao băng rơi xuống đất, bụi bậm bay đầy trời, hỏa diễm bao phủ bốn phía, một hố sâu hơn mười mét hình thành, cây cối trong phạm vi ngàn mét bị hủy hoại, hỏa diễm còn lan ra xa xa.

Mai Đông Nhi bị gió lốc thổi qua làm lăn nhiều vòng, bản thân Mai Đông Nhi đang bị gió lốc thổi đi, ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi. Thật vất vả vừa tụ tập một chút chân khí, dưới cú ngã này tự động bảo vệ chỗ hiểm, bảo trụ tính mạng của nàng.

Nàng giãy dụa ngồi xuống, hoảng sợ nhìn qua hố to, vừa rồi sao băng rơi xuống nàng hình như cảm thấy trong sao băng không phải là thiên thạch gì đó, mà là một tấm bia đủ màu sắc, tản mát kim quang sáng ngời, phía trên còn khắc các loại hoa văn cổ quái.

Nàng vững tin mình nhất định không nhìn lầm!

- Đó là cái gì? Chẳng lẽ là trời giáng dị bảo?

Nghĩ đến đây, nội tâm sinh ra kích động, chậm rãi bò về hố đất.

Phanh!

Một đạo kình khí trực tiếp đánh vào lưng nàng, nguyên khí phá thể mà vào, tiến vào lục phủ ngũ tạng của nàng, chặt đứt kinh mạch.

Mai Đông Nhi phun ra một ngụm máu tươi, oán độc nhìn qua thân ảnh màu tím xuất hiện sau lưng, đúng là Nguyên Thu Sương, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, dịu dàng cười nói:

- Mai sư muội, ngươi cũng đừng giãy dụa, hôm nay cho dù Ân sư đệ không thu ngươi, ta cũng không cho ngươi sống khá giả.

Ân Niên cũng từ đằng xa chạy như bay trở về, giờ phút này trên người đã mang theo áo ngoài, hắn cũng không có ý định trần truồng.

Nhìn qua núi rừng bị phá hư, thần sắc âm tình bất định. Gây ra động tĩnh lớn như thế, khẳng định kinh động trưởng bối trong tông, sợ rằng không lâu sau sẽ phái người tới đây điều tra, phải mang theo Mai Đông Nhi tranh thủ thời gian chạy đi, đi nơi khác mua vui.

- Nguyên sư tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo nhận lấy Mai sư muội. Nơi đây không nên ở lâu, cáo từ, chuyện hôm nay, đa tạ sư tỷ thành toàn, sư đệ ghi nhớ trong lòng.

Ân Niên vẻ mặt nghiêm mặt cảm tạ, muốn tiến lên ôm Mai Đông Nhi rời khỏi.

Trong lòng Nguyên Thu Sương mừng thầm, chuyện hôm nay không chỉ Mai Đông Nhi phải dễ bảo trước mặt của mình, mà Ân Niên cũng trở thành bảo đao trong tay của nàng. Nam nhân này tuy vô dụng, nhưng gia thế thân phận vẫn rất hiển hách, về sau chắc chắn sẽ có chỗ dùng tới. Nghĩ vậy, lập tức cười hì hì nói:

- Đây đều là bổn sự của Ân sư đệ, không liên quan tới sư tỷ. Chậc chậc, thật sự là hâm mộ Mai sư muội, không chỉ có thiên phú kỳ tốt, khuôn mặt dáng người cũng làm người ta yêu thích, chung quy còn trong sạch, cũng không làm nhục thân phận của ngươi.

Sắc mặt Mai Đông Nhi trắng bệch, không thể ngờ cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vận rủi. Nàng thậm chí muốn cắn lưỡi tự vận, để tránh bị súc sinh này chà đạp, ít nhất có thể giữ lại trong sạch.

Nguyên Thu Sương dường như xem thấu tâm tư của nàng, âm thầm cười lạnh một tiếng, bấm tay lăng không bắn ra, một đạo kình phong bắn vào mấy huyệt đạo của nàng, tuôn ra mấy lỗ máu, làm cho khí lực cắn lưỡi của nàng mất đi, mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất, chỉ có thể mặc người chém giết.

- Đa tạ sư tỷ ra tay, nếu không ta thật không nghĩ nàng cương liệt như thế.

Ân Niên sững sờ, lập tức hiểu được, liên tục cảm ơn.

Nguyên Thu Sương cười hì hì, mỉm cười nói:

- Ân sư đệ đối đãi giai nhân như thế, không thể sơ ý chủ quan. Đúng rồi, vừa rồi sao băng rơi xuống, dường như có chút cổ quái, dùng uy thế kinh thiên như vậy, phá hư lớn như thế, ta bắt đầu còn tưởng rằng cả ngọn núi bị san bằng đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.