Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 835: Phong ấn tu vị



Rất nhanh đã tiến vào sơn mạch địa bàn của Bắc Đấu Tông, không lâu sau gặp phải hộ sơn đại trận, khó mà phi hành tiếp, năm người trực tiếp hạ xuống đi bộ lên.

Trên con đường nhỏ bằng đá uốn lượn, bốn phía tràn ngập linh khí.

Bắc Đấu Tông là một trong các thế lực bản thổ mạnh nhất thành Nam Hỏa, chiếm cứ lấy tốt nhất địa mạch. Hơn nữa linh khí còn mang theo một ít nguyên tố hỏa hệ, hiển nhiên địa mạch dưới đất ẩn chứa Ly Hỏa Kim Tinh, là tài nguyên lớn nhất.

Năm người tiện đường đi lên, rất nhanh nhìn thấy một trường đình, mấy tên đệ tử Bắc Đấu Tông đứng đó, đang kiểm tra thân phận từng người.

Thọ Nguy đi đầu tiến lên, cung kính nói:

- Thì ra là Lữ trưởng lão tự mình gác tại đây.

Một lão giả diện mạo bất phàm râu bạc trắng đang nằm trên ghế nạm vàng khảm ngọc nhắm mắt dưỡng thần, thần thái lười biếng. Đối với Thọ Nguy nói mắt điếc tai ngơ, mười ngón tay giao nhau, bộ dáng an tường.

Thọ Nguy biết chính mình đẳng cấp không đủ, còn không đáng để Lữ trưởng lão tự mình trợn mắt tiếp đãi, loại chuyện này gặp nhiều cũng không cảm thấy kỳ quái.

Thần thức Lý Vân Tiêu đảo qua, lão giả râu bạc trắng cũng chỉ có thực lực Võ Tôn nhất tinh a. Nhưng mà trước mặt đám Võ Tông bọn họ thật sự có tư cách tự đại.

- Thì ra là Thọ Nguy, vào đi thôi.

Một nam tử trung niên áo vàng phất tay với bọn họ.

Thọ Nguy trực tiếp mang theo mấy người thông qua, bốn người Lý Vân Tiêu cũng theo sát phía sau, lại đột nhiên thân thể trì trệ, bị lực lượng vô hình ngăn cản, sắc mặt bốn người biến hóa.

Nam tử trung niên áo vàng lạnh nhạt nói:

- Bốn người các ngươi là người phương nào?

Thọ Nguy vội vàng quay đầu giải thích nói:

- Vị đại nhân này, bốn người này đi cùng với ta, đi kiến thức đại bỉ!

Nam tử trung niên áo vàng nói:

- Nếu là đi cùng ngươi, hơn nữa là khuôn mặt xa lạ, vậy ngươi tự nhiên nên biết quy cũ!

Thọ Nguy nói:

-Tự nhiên biết rõ.

Hắn nhìn bốn người nói:

- Phàm là người không cách nào chứng minh thân phận, đều phải do đại nhân Bắc Đấu Tông ra tay phong ấn tu vị mới có thể đi vào.

Hắn thấy đám người Lý Vân Tiêu biến sắc, vội vàng nói:

- Các ngươi yên tâm đi, lực lượng phong ấn duy trì ba ngày. Mà đại bỉ của Bắc Đấu Tông cũng chấm dứt trong ba ngày, trong khoảng thời gian này sẽ có đại nhân Bắc Đấu Tông phụ trách an toàn của các ngươi, cứ yên tâm đi.

Hắn bổ sung:

- Ta mấy lần trước cũng bị phong ấn.

Nam tử trung niên áo vàng nói:

- Thọ Nguy tại thành Nam Hỏa xem như có chút danh khí, cho nên có thể không phong ấn. Mà các ngươi là tán tu không có danh tiếng gì nên phải phong ấn, nếu không đi đường cũ quay về đi.

Trong lúc hắn nói chuyện khí thế áp qua, tu vị Võ Hoàng tam tinh lập tức làm mấy người biến sắc.

Trong lòng Lý Vân Tiêu im lặng, nhưng vì không gây phiền toái, cũng làm bộ dáng kinh hoàng như mấy người khác, nhưng mà thấy thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Thổ phì viên thở dài, nói:

- Được rồi, nếu quy củ là thế, tất cả mọi người như thế, ta cũng không có gì để nói.

Nam tử trung niên áo vàng gật đầy, tiện tay điểm mấy ký hiệu trên không trung, lập tức đánh vào người thổ phì viên. Thổ phì viên hiện ra vẻ bối rối, rất nhanh khôi phục bình thường, khí tức Võ Tông trên người biến mất, xác thực bị phong ấn, trong đan điền không thể vận dụng nguyên khí.

Tuy lão giả chòm râu dê và mỹ phụ trung niên không muốn, nhưng mà cũng đi qua cho nam tử trung niên áo vàng phong ấn.

Cuối cùng đến phiên Lý Vân Tiêu, ánh mắt mấy người nhìn qua hắn.

Nam tử trung niên áo vàng nói:

- Không muốn phong ấn thì trở về đi.

Lý Vân Tiêu thở dài, lẩm bẩm:

- Thử xem.

Hắn buồn rầu là, thủ pháp phong ấn của nam tử trung niên áo vàng quá thấp, cho dù hắn áp chế lực lượng của mình, đối phương cũng không thể phong ấn tu vị của hắn được. Dù sao tu luyện Phách Thiên Luyện Thể Quyết, còn có Minh Nguyệt Thần Thể, đối với lực lượng tới từ bên ngoài có thể tự động chống cự.

Nếu mình không có bị phong ấn, đoán chừng sẽ gây phiền toái.

Nam tử trung niên áo vàng khai đạo với hắn, nói:

- Không cần sợ, thủ pháp độc môn của Bắc Đấu Tông chúng ta thập phần cao tuyệt, sẽ không lưu lại tác dụng phụ gì.

Lý Vân Tiêu:

- Ta hơi khẩn trương, sợ không nhịn được sẽ phản kháng, ngươi nên thêm chút sức.

Nam tử trung niên áo vàng sững sờ một chút, cười lạnh nói:

- Có phản kháng cũng không thể dùng gì.

Hắn cũng điểm ra mấy ký hiệu, trực tiếp lăng không đánh vào người Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cảm thấy có lực lượng kỳ dị rót vào thân thể, lập tức bị thân thể ngăn cản, muốn bị cắn nuốt mất. Hắn vội vàng áp chế lực lượng thân thể, làm cho lực lượng kia chạy theo kinh mạch tiến vào đan điền, hóa thành một tầng giấy mỏng phong ấn lại, khí tức Võ Tông ngũ tinh cũng biến mất.

Nam tử trung niên áo vàng hài lòng, khua tay nói:

- Có thể đi vào, Thọ Nguy nhận ra đường, mang bọn họ đi vào là được.

Lý Vân Tiêu theo bốn người tiếp tục đi vào trong sơn mạch, trong nội tâm lúc trước còn nao nao, rõ ràng phát giác được tên Lữ trưởng lão dường như mở mắt ra, thần thức quét qua người hắn vài cái, không có kết quả mới tán đi.

Sau khi mấy người đi xa, trên trường đình, nam tử trung niên áo vàng nhìn thấy lão giả mở hai mắt ra, vội vàng bước lên nói:

- Lữ sư thúc, như thế nào?

Lữ trưởng lão nhíu mày vài cái, mở miệng nói:

- Vừa rồi thiếu niên kia chưa tới hai mươi tuổi, dĩ nhiên có tu vị Võ Tông ngũ tinh, thiên phú bực này cho dù là trong Bắc Đấu Tông cũng chỉ có nha đầu Mai Đông Nhi là có thể so sánh.

Nam tử trung niên áo vàng cả kinh, nói:

- Chưa tới hai mươi? Ta còn tưởng rằng hắn sửa đổi dung nhan, cũng không có cẩn thận điều tra. Đông nhi sư muội nghe nói đã đạt tới lục tinh?

Lữ trưởng lão chậm rãi nói:

- Nha đầu kia bị người ta bắt đi, bản thân tự mình trở về, không nói một lời với ai cả, liền trực tiếp bế quan, chờ đợi tỉ thí ngày hôm nay.

Nam tử trung niên áo vàng lo lắng, nói:

- Đông nhi sư muội có phải là bị... Có thể đã bị người ta... Xâm phạm hay không?

Lữ trưởng lão ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nam tử trung niên áo vàng cúi đầu xuống. Lữ trưởng lão nói:

- Cái này thật không có, còn xử nữ hay không có thể dấu diếm được ánh mắt của chúng ta sao? Mọi người cảm thấy kỳ quái chính là, vì cái gì nàng đi ra ngoài một chuyến thì bước vào lục tinh, trong đó nhất định phát sinh qua cái gì. Nhưng mà nàng không chịu nói cũng thôi, ngươi cứ làm việc đi.

Lữ trưởng lão nhìn qua hướng đám người Lý Vân Tiêu biến mất, nói:

- Ngươi đi ra ngoài nghe ngóng tin tức của thiếu niên kia, nếu như sạch sẽ, nên tranh thủ thu vào Bắc Đấu Tông chúng ta, nhân vật thiên tài bực này nếu không gia nhập Bắc Đấu Tông chúng ta, vậy...

Hắn trầm tư một chút, thuận miệng nói ra:

- Vậy hãy để cho hắn vĩnh viễn dừng ở Võ Tông ngũ tinh đi.

- Vâng!

Trong lòng nam tử trung niên áo vàng chấn động, vội vàng đáp, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.