Trương Lăng Hoa lườm người nọ, đồng tử hơi co lại, nói:
- Vị cặn bã này rất lạ mặt ah, là lâu la Lôi Phong thương hội các ngươi mới thu nạp sao?
Da thịt trên mặt người thứ tư này co rút lại, trong mắt hiện lên một tia lệ khí, lập tức khôi phục lại bình tĩnj, không để ý tới cũng không đáp.
Tễ Lâm cười to nói:
- Ha ha, ta thiếu chút nữa quên giới thiệu. Vị này chính là hội trưởng Thiên Hạc thương hội Phương Thiên Hạc, chư vị hẳn nghe như sấm bên tai a?
Lời nói của bọn họ cũng không che dấu cái gì, người ở đây đều nghe rõ ràng, nhao nhao đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Nếu là những người khác nói lời này, chắc chắn đã bị chụp chết tại chỗ.
Lý Vân Tiêu sững sờ, nhìn qua Phương Thiên Hạc. Thì ra là hội trưởng Thiên Hạc thương hội từng bước éo sát Tử Vân thương hội, quả nhiên là cùng một đám với Lôi Phong thương hội. Hơn nữa nhìn bộ dáng là lấy Tễ Lâm cầm đầu.
- Thiên Hạc thương hội?
Trương Lăng Hoa cau mày, sắc mặt giãn ra, cười nói:
- Tễ hội trưởng nói giỡn, thương hội trong thương minh các ngươi có quá nhiều cá tạp, mỗi ngày biến mất mấy trăm, mới thành lập mấy trăm, biến hóa quá nhanh, ta biết không nhiều, nói không chừng thiên Lôi Phong thương hội cũng đột nhiên biến mất, vậy cũng không kỳ quái chút nào cả.
- Ha ha, Trương tông chủ nói, thiên hạ này không có thương hội tồn tại vĩnh viễn, cũng sẽ không có thế lực vĩnh viễn không ngã a.
Tễ Lâm không chút phật lòng, cười nói:
- Nhưng mà Lôi Phong thương hội chính là thành viên ban trị sự lâu dài, phải đợi Lôi Phong thương hội biến mất, sợ rằng Bắc Đấu Tông, Thiên Hạt Tông đã sớm cặn bã không còn thừa rồi.
Trên mặt Lý Phong Vũ hiện ra vẻ âm trầm, khẽ nói:
- Thành viên ban trị sự lâu dài? Thương minh thuật võ nhị hội tháng sau cữ hành tại thành Tống Nguyệt Dương, nghe nói lần này có mấy tồn tại cường đại xuất hiện, Lôi Phong thương hội lần này có thể ngồi vững vàng vị trí sao? Ta không nhìn tốt các ngươi lắm, ý định đến lúc đó đi thành Tống Nguyệt Dương khu giao dịch đánh cược các ngươi thua, kiếm lớn một số rồi trở về.
Tễ Lâm cười nói:
- Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh Lý tông chủ đến tặng nguyên thạch, đến lúc đó Lôi Phong thương hội nhất định sẽ tiếp nhận đánh bạc của ngươi.
Mấy người này nói chuyện hết sức trào phúng, công kích lẫn nhau, không chịu có nửa phần nhượng bộ, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm. Nhưng mà tất cả đều khắc chế phi thường tốt, không có động thủ. Tất cả mọi người là lão hồ ly, trên miệng đấu thì đấu, thực động thủ sẽ ảnh hưởng tới gân cốt, ảnh hưởng nguyên khí.
Sau khi công kích lẫn nhau đã đủ rồi, Trương Lăng Hoa mới nói:
- Tỷ thí bắt đầu đi.
Dư trưởng lão khẽ gật đầu, lúc này mới tiến lên quát:
- Thỉnh tất cả đại đệ tử dựa theo trình tự rút thăm đi lên lôi đài!
Vì chọn ra mười đệ tử chân truyền, quy tắc tỷ thí của Bắc Đấu Tông cũng phi thường hợp lý. Dựa theo tu vị phân chia thành hai phái, rút thăm đối chiến với nhau, như vậy có thể hạn chế lớn nhất đệ tử thực lực thấp bị loại.
Lên lôi đài đầu tiên chính là Mai Đông Nhi, nàng xem xét chung quanh, giống như một đóa hoa nhỏ màu xanh đang nở rộ, hồ điệp trên váy dài đong đưa như nhảy múa, làm cho người ta sinh ra mỹ cảm, khiến ánh mắt mọi người tỏa sáng.
Mai Đông Nhi nhảy lên lôi đài lớn nhất, ánh mắt vụng trộm nhìn qua Lý Vân Tiêu trong đám người, phát hiện đối phương đang mỉm cười với mình, đôi má hơi đỏ lên, vội vàng nhìn qua nơi khác.
Bình Anh Dịch nói khẽ:
- Vân thiếu, cô gái nhỏ này hình như có ý với ngươi a?
Lý Vân Tiêu quay đầu đi, cổ quái nói:
- Ngươi ghen?
Bình Anh Dịch: "..."
Trong mắt Tễ Lâm cũng lộ ra vẻ hân thưởng, khen:
- Cô gái nhỏ này xem không tệ, người rất xinh đẹp, thiên phú cũng cao, đáng tiếc người tài giỏi không được trọng dụng.
Một đệ tử Bắc Đấu Tông khác cũng nhảy lên lôi dài, lộ ra thần thái phi thường khẩn trương, chỉ có thực lực Võ Tông tam tinh, trong tay trực tiếp cầm một kiện bao đao huyền khí lục giai, ôm quyền nhìn Mai Đông Nhi, cười khổ nói:
- Mai sư muội, đợi lát nữa hạ thủ lưu tình, cho sư huynh một chút mặt mũi.
Mai Đông Nhi tự nhiên cười nói, nói:
- Vân sư huynh khiêm tốn, mong rằng nhường cho sư muội vài cái.
Vị Vân sư huynh kia liên tục cười khổ lắc đầu, nắm bảo đao lên múa mai, nói:
- Sư muội mời, ta sẽ dùng hết toàn lực, kính xin sư muội vui lòng chỉ giáo!
Hắn nói xong cũng không sĩ diện cãi láo, bảo đao rót nguyên khí vào, phát ra âm thanh chiến minh vang vọng, đoạt công tới. Hắn biết rõ chính mình chênh lệch lớn với Mai Đông Nhi, nếu như ra tay trước còn có thể chống đỡ vài chiêu, thậm chí có thể lấy được thời cơ chiến thắng.
Mai Đông Nhi đứng vững bất động, vươn hai tay ra, hai tay nhỏ huy động giống như dòng nước màu xanh lá đang du đãng, một vòng lực lượng vô hình bao phủ quanh thân, hình thành một vòng tròn phòng ngự.
Loong coong!
Bảo đao của Vân sư huynh chém thẳng xuống, chém vào phòng ngự tráo, thân đao đâm tới một nửa thì dừng, bị linh áp ngăn cản không cách nào xâm nhập mảy may.
- Cái gì?
Đồng tử Vân sư huynh mở to ra, hoảng sợ không thể tin nổi. Mồ hôi lạnh trên trán to như hạt đậu chảy xuống, chênh lệch vì sao lớn như thế, thậm chí ngay cả phòng ngự của đối phương còn đánh không thủng, còn đánh cái quái gì chứ? Hắn kinh sợ hét lớn một tiếng, nói:
- Bỏ niêm phong!
Nguyên lực bành trướng rót vào huyền khí lục giai, đao mang lập tức phóng đại, linh áp cường đại cũng bị bảo đao đâm vào.
Sắc mặt Mai Đông Nhi không thay đổi, mặc dù vòng phòng ngự của nàng vỡ vụn, nhưng nàng vẫn thành thạo, hai tay thu hồi lại, vòng phòng ngự biến mất, đao mang đột đâm thẳng xuống, nàng lui ra sau một bước, tay phải năm ngón tay khép lại, một chưởng đánh thẳng vào sống đao.
Phanh!
Bảo đao trực tiếp bị đánh lệch ra, hơn nữa lực lượng cường đại đụng vào đao mang, phản chấn cánh tay Vân sư huynh run lên, không cầm được bảo đao nữa.
Sau đó Mai Đông Nhi đánh ra một chưởng, thân thể phối hợp bộ pháp lập tức nghiêng về phía trước, tay trái đánh ra một quyền vào vai phải Vân sư huynh, lập tức đánh hắn bay ra ngoài, rơi xuống đất bên cạnh lôi đài.
Cả tỷ thí chỉ diễn ra trong mấy hô hấp, đơn giản dễ dàng, không dây dưa dài dòng, người xem đều sững sờ, đám người lập tức vỗ tay liên tục, nhao nhao ủng hộ khen hay.
Mai Đông Nhi vẻ mặt bình tĩnh, nàng ngay cả thở cũng bình thường, xuất ra một chưởng một quyền rồi đứng yên, nghe đám người vỗ tay lại không kiêu ngạo không siểng nịnh, chắp tay nói:
- Đa tạ Vân sư huynh.
Vân sư huynh đứng dậy, chỉ cảm thấy vai phải tê tê, hoàn toàn không cảm giác, hắn cười khổ nói:
- Là sư muội quá cường đại, sư huynh thua tâm phục khẩu phục.
Hắn cũng không thấy có gì mất mặt, thu hồi bảo đao trở về đài xem xét.
Ánh mắt Lý Phong Vũ tinh mang lập loè, khen:
- Bắc Đấu Tông quả nhiên là nhân tài đông đúc ah, trong đồng lứa có Trình Ngọc gần như là tồn tại Võ Hoàng, hơn nữa thiên phú Mai Đông Nhi này ta thấy còn trên cả Trình Ngọc.