Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 861: Nhu tình tự thủy (1)



Nguyên Thu Sương càng nhịn không được cười "Khanh khách" lên, nói:

- Đông Nhi sư muội thật sự vận khí tốt ah, thậm chí có hoài bảo lãnh giáo Trình Ngọc sư huynh chỉ điểm, ao ước chết mấy người chúng ta.

Trên mặt Mai Đông Nhi tràn đầy vẻ tuyệt vọng, hai mắt trống rỗng vô thần.

Trình Ngọc nao nao, lập tức hừ lạnh một tiếng, lộ ra vui vẻ âm lãnh.

Hà Ứng Dong nhìn xa xa, nhướng mày, phất tay gọi Mai Đông Nhi tới, nói:

- Đông Nhi, không cần có áp lực tâm lý quá lớn, đây chính là cơ hội thể nghiệm chính mình, nhìn xem chính mình chênh lệch với Trình Ngọc bao nhiêu. Vi sư cảm thấy đây là chuyện tốt.

Mai Đông Nhi mím môi, bờ môi có hơi trắng bệch, lắc đầu.

- Như thế nào?

Hà Ứng Dong sững sờ, cau mày nói:

- Ngươi có phải có tâm sự gì hay không?

Mai Đông Nhi không nói một lời, sau đó thaoas giọng nói:

- Không có.

Hà Ứng Dong vỗ vỗ vai nàng, khích lệ, nói:

- Chớ áp lực cho mình quá lớn, hết sức là được. Về phần Trình Ngọc, tuy hắn một chiêu đánh bay Bạch Tử Mặc, nhưng hắn không dám như thế với ngươi. Có vi sư ở đây, tuyệt đối không để cho ngươi bị thương.

Nội tâm Mai Đông Nhi ấm áp, nhẹ nhàng ứng một tiếng. Viên cầu số bài nàng cầm trong tay đã biến thành không còn hình dạng.

Rút thăm hoàn tất, Dư trưởng lão nói:

- Bắt đầu đi, tỷ thí lúc trước các ngươi không có phát huy trình độ lớn nhất, trận này sẽ là tỷ thí gian nan nhất của các ngươi. Bởi vì bất luận thực lực của đồng môn nào đều không phải để nhìn. Hai người bắt số một lên lôi đài.

Giọng hắn vang lên, Trình Ngọc ngửa mặt lên trời cười cười, tiêu sái đến cực điểm bay lên không trung, trên mặt bảo trì nụ cười lạnh nhạt, giống như không đặt tý thí này vào trong mắt, chỉ là tùy ý chơi đùa mà thôi.

Cũng chỉ có thực lực như hắn mới có thái độ như vậy mà thôi.

Tất cả mọi người đang chờ thắng quỷ không may quyết đấu với hắn, liền nhìn thấy Mai Đông Nhi như đóa hoa màu xanh bay lên, gương mặt xám trắng, càng lộ ra dáng vẻ động lòng người.

- Cái gì, dĩ nhiên là nàng!

Tất cả mọi người cả kinh, nhao nhao lắc đầu thở dài, tiếc hận không thôi.

Mai Đông Nhi dùng hình tượng khả nhân và thực lực cao tuyệt, lập tức trở thành người mọi người hâm mộ, mọi người thấy đối thủ của Trình Ngọc là nàng thì nội tâm đau khổ thay cho nàng.

Trình Ngọc phong độ nhẹ nhàng vươn tay ra, khẽ cười nói:

- Mai sư muội được vinh dự là người có thiên phú mạnh nhất Bắc Đấu Tông, sư huynh vẫn không có cơ hội kiến thức một hai, hôm nay vừa vặn cơ duyên xảo hợp, có thể được toại nguyện.

Mai Đông Nhi hít một hơi, làm cho nội tâm bình tĩnh trở lại, một thanh bảo kiếm trong tay biến ảo ra, kiếm chỉ Trình Ngọc, nhẹ trách mắng:

- Trình sư huynh, ta sẽ dùng toàn lực. Mặc kệ đối thủ là ngươi hay là ai, ta nhất định phải tiến vào top ba.

Trình Ngọc sững sờ, sắc mặt lập tức âm trầm, nhất định phải tiến vào top ba? Ở trước mặt ta còn nói lời này, vốn còn ý định chơi với ngươi nhiều một chút, xem ra không cần rồi.

- Mai sư muội, vậy nhanh động thủ đi, sắc trời không còn sớm. các sư huynh đệ phía sau cần tỷ thí đấy.

Trong lời của hắn mang theo hàn ý lạnh như băng, Hà Ứng Dong nghe xong nhướng mày, cảnh giác lên.

Mai Đông Nhi gật đầu nói:

- Sư huynh cẩn thận!

Bảo kiếm của nàng vũ kiếm hoa, cách không đâm tới, kiếm quang giống như lưỡi rắn phun ra nuốt vào, điểm tới xa xa.

Trình Ngọc cười lạnh một tiếng, vung tay lên, đơn chưởng bay bổng, hơn mười đạo chưởng ảnh đánh tới, lăng không đánh tan kiếm quang, hắn cười lớn một tiếng, nói:

- Mai sư muội đang khiêu vũ sao?

Thân thể linh xảo tập kích từ không trung, quyền phong cổ động, lập tức đánh ra mấy chục quyền, mỗi một quyền đều đánh vào kiếm của đối phương, không ngừng sinh ra âm vang, vậy mà áp chế mỗi kiếm, kiếm quang thả ra bị đánh trở về.

Tất cả mọi người nhìn thấy vô cùng kinh hãi, đây là cần nhãn lực rất mạnh và lực khống chế tinh vi, tiểu tử này hiển nhiên đang khoe khoang.

Nhưng hắn có vốn liếng này!

Tu vị cảnh giới cao hơn ba tinh, làm cho hắn căn bản miệt thị tất cả, hoàn toàn không có đặt Mai Đông Nhi cùng đẳng cấp, đang dùng tư thái mèo vờn chuột với nàng.

Sắc mặt Mai Đông Nhi biến hóa, nhưng cũng không có sinh ra cảm xúc quá lớn, những chuyện này nằm trong dự tính của nàng, nhưng mà mỗi lần trường kiếm đâm ra đều bị lực lượng lớn đánh trở về, làm cho nàng lâm vào hạ phong, cảm thấy bị động.

Hà Ứng Dong cũng nhíu mày, thực sự không có biện pháp hay, tu vị chênh lệch sinh ra áp chế gắt gao.

Trình Ngọc thỏa thích khoe khoang một phen, cảm thấy kiếm đủ kiêu ngạo, cười to mấy tiếng đánh tới, hai tay kết thành thủ ấn cổ quái, hắn như núi cao đổ nát, biển rộng sôi trào, công kích cực lớn bao trùm cả lôi đài.

- Mai sư muội, ngươi không phải muốn đánh bại ta tiến vào top ba sao? Như thế nào đến bây giờ còn không có dùng thủ đoạn lợi hại một chút, cũng không nên nhường cho sư huynh, ha ha!

Mai Đông Nhi cả kinh, cảm giác không gian như bị đè xuống, thân thể nàng dưới hai đấm này sinh ra biến hình.

Tễ Lâm xùy cười một tiếng, nói:

- Quý phái tỷ thí đúng là rất đặc sắc a, có thể so với xiếc khỉ.

Lý Phong Vũ cũng cau mày nói:

- Trình Ngọc này quá mức tâm cao khí ngạo, quá cuồng vọng tự đại. Lúc trước công kích hoàn toàn là có thành phần chơi đùa, hiện tại càng vận dụng công kích phạm vi lớn không cần thiết, hoàn toàn là hành vi ngu xuẩn bỏ qua đối thủ. Thiên phú và thực lực của hắn không tồi, nhưng mà tâm trí còn kém thành thục.

Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo thần thái giận dữ, hừ nhẹ một tiếng, Thiên Mục trong mi tâm mở ra, một tia thái cổ cương phong hiện ra.

Bỗng nhiên trên lôi đài có âm thanh cắt nát vang lên, quyền áp như núi của Trình Ngọc lúc này bị cắt vỡ, giống như có mũi khoan xuyên phá ngọn núi.

- Xảy ra chuyện gì?

Trình Ngọc cả kinh, cảm giác kình khí toàn thân đều đột nhiên giải tỏa, toàn thân như mất khống chế, thậm chí lăng không bất ổn sắp rơi xuống.

- Ân, xảy ra chuyện gì?

Người trên đài xem xét nhíu mày, dường như phát giác được có gì đó khác thường. Ánh mắt Trương Lăng Hoa nhìn qua lôi đài, người bốn phía lôi đài nhìn qua.

Nam tử trung niên áo vàng sau lưng Lữ trưởng lão thì ánh mắt mang theo tàn khốc, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.

Mai Đông Nhi thì đại hỉ, trường kiếm trong tay tỏa ra quang mang sáng ngời, thân thể hóa thành màu xanh da trời, nhìn ra xa xa, trường kiếm mang theo thủy quang chớp động, chính là tuyệt kỹ Thủy Băng Chưởng của nàng, trực tiếp dùng kiếm làm chưởng, thân thể nhân kiếm hợp nhất, lập tức đánh thẳng vào Trình Ngọc.

Tuy nàng không biết đối phương vì sao khí lực đối phương tiết ra, nhưng giờ phút này tuyệt đối là cơ hội tốt nhất, một chiêu chiến thắng.

Trình Ngọc nhìn thấy kiếm quang đánh tới như bay, đã giật mình, vội vàng đánh ra mấy ấn quyết, huyễn hóa ra một kiện chiến giáp quanh người, vừa mới hiện hình, kiếm quang đã chém tới.

Loong coong!

Trường kiếm đâm vào chiến giáp vừa ngưng hình, không hề trở ngại đâm thủng qua, trực tiếp đâm vào người Trình Ngọc sinh ra âm thanh kim loại va chạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.