Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 865: Quấy rầy kế hoạch (2)



Trình Ngọc thống khổ không chịu nổi, cũng không biết thương thế của mình nặng bao nhiêu, nghe sư phó nói như vậy, hai mắt tối sầm, lập tức ngất đi.

Sắc mặt Dư trưởng lão đại biến, đám trưởng lão còn lại nhao nhao động dung. Nếu chỉ bị thương cũng không sao, xem như giáo huấn đi, võ giả có ai không bị thương chồng chất, nhưng mà trực tiếp đánh gảy kinh mạch toàn thân người ta, đánh rớt thiên phú, đây chính là hủy tiền đồ a.

Tễ Lâm cùng Phương Thiên Hạc nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo ánh mắt nghiền ngẫm.

Trương Lăng Hoa cũng tức giận không thôi, Trình Ngọc tuy tính cách có khuyết điểm, nhưng không thể phủ nhận thiên phú của hắn, trong tiểu bối có thực lực đệ nhất, tương lai tất nhiên là trụ cột của Bắc Đấu Tông, cứ như vậy bị hủy đi, hắn tức giận quát:

- Bắt lại!

Không chờ người khác động thủ, Lục trưởng lão trực tiếp thả Trình Ngọc qua một bên, hét lớn một tiếng xông tới, đột nhiên lĩnh vực chi lực mở ra, định trụ Lý Vân Tiêu, tránh đối phương đào tẩu.

Hắn hiện tại giận không kiềm được, chỉ muốn xé xác đối phương ra mới giải hận trong lòng. Hơn nữa hắn sợ các trường lão khác vượt lên trước, sẽ cho tiểu tử này cơ hội sống sót.

Sắc mặt Mai Đông Nhi trắng bệch, vội vàng cầm lấy tay Hà Ứng Dong, cầu khẩn nói:

- Sư phó, cứu hắn, ngài nhất định phải cứu hắn, hắn vì cứu ta nên mới ra tay. Tình huống lúc ấy cấp bách, ai có thể nắm chắc cái gì chứ, tổn thương Trình Ngọc sư huynh cũng chỉ là vô tâm thôi.

Hà Ứng Dong lộ ra vẻ làm khó, lời nói mặc dù như thế, nhưng mà Lý Vân Tiêu ra tay cũng quá ác. Hiện tại ngay cả Trương Lăng Hoa đều lên tiếng, nàng không dám tùy ý mà làm, huống chi trước mặt tông chủ các thế lực khác, càng không thể bác bỏ mặt mũi tông chủ a.

Lý Vân Tiêu bị lĩnh vực trấn áp cũng không phật lòng, cười lạnh nói:

- Chính hắn biến hóa thành Đại Địa Chi Hùng, đã gây tổn thương kinh mạch lớn nhất, cho dù không có một quyền của ta, cũng không tốt đi đâu được. Huống hồ lúc hắn ra tay đối phó tên mập kia, dường như ra tay còn hung ác hơn ta nha.

Lục trưởng lão phẫn nộ quát:

- Đó là chuyện nội bộ tông môn chúng ta, há do người ngoài như ngươi nhúng tay vào! Hôm nay không giết ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng ta!

Tay phải hắn chộp tới, ngưng hình trên không trung, chụp thẳng xuống, giống như diều hâu tập kích gà con.

- Khó tiêu thì mãi mãi giấu trong tim đi.

Kim quang sinh ra trên người Lý Vân Tiêu, thân thể hóa thành một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp cắt nát lĩnh vực ra, bay lên trời, một trảo của Lục trưởng lão đánh vào mặt đất, lôi đài chất liệu lục giai vỡ ra.

- Cái gì? Hắn vậy mà có thể bỏ qua lĩnh vực?

Tất cả cường giả Võ Tôn ở đây, trừ Đàm Địa Quân ra, tất cả đều sợ hãi.

Lục trưởng lão càng sững sờ, kinh hãi không thôi, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trên trời cao có một vật bao phủ mặt trời chói mắt, một bóng mờ lớn từ trên cao giáng xuống, một cổ chung không ngừng biến lớn, muốn áp mình vào trong.

- Dám khoe khoang trước mặt lão phu, Thiên Khiếu Thần Quyền!

Lục trưởng lão cũng không có bị uy thế của Hoàng Triêu Chung hù sợ, mà trường bao phập phồng, kình phong phần phật, một quyền ngưng hình đánh ra, đánh vào cổ chung. Với suy nghĩ của hắn, một quyền của Võ Tôn đủ đánh nát cổ chung của đối phương, sau đó dư âm còn lại cũng chấn Lý Vân Tiêu rơi xuống, không chết cũng phải trọng thương.

Ầm ầm!

Một quyền kia đánh vào Hoàng Triêu Chung, phát ra sóng âm chói tai truyền tới, người trên đỉnh nũi biến sắc, một ít võ giả thực lực hơi yếu bị chấn động ngã trái ngã phải.

Nhưng mà âm thanh nhanh chóng tiêu tán đi, chỉ thấy Hoàng Triêu Chung đảo mắt đã rơi xuống, vẻ mặt ngây ngốc, ngây ngốc đứng ở đó, dưới ánh mắt không dám tin của Lục trưởng lão bao phủ hắn vào trong, chấn động ầm ầm làm lôi đài tạo ra từ Dao Quang Phi Thạch vỡ nát, Hoàng Triêu Chung áp xuống không sinh ra chút khe hở nào.

Dưới ánh mắt ngây ngốc của mọi người, Lý Vân Tiêu chậm rãi đáp xuống, dẫm lên Hoàng Triêu Chung, ánh mắt nhìn lên đài xem xét, nhẹ giọng hỏi:

- Còn có ai muốn tới giáo dục ta?

Trọn vẹn vài phút không ai lên tiếng cả, cho dù là Đàm Địa Quân cũng kinh hãi, hắn chỉ biết rõ Lý Vân Tiêu khó chơi, nhưng mà không có chính thức giao thủ, không biết chiến lực chân thật của hắn là gì, nhưng thủ đoạn có thể một chiêu trấn áp Võ Tôn này quá mức hung mãnh a.

Phanh!

Phanh!

Phanh!

"..."

Trong Hoàng Triêu Chung có tiếng oanh kích của Lục trưởng lão truyền tới, muốn phá chung mà ra, nhưng mà âm thanh càng ngày càng yếu.

Trong chuông lớn, quyền kình đánh ra sinh ra âm hưởng, mà âm hưởng tăng phúc rất lớn bên trong chuông, chấn động qua lại như thế, cho dù Lục trưởng lão là Võ Tôn cũng không chịu được tiếng chuông càn quét, thống khổ không chịu nổi gào thét thảm thiết, hắn nhanh chóng học nghe lời, không dám cử động dù nhỏ nhất, sợ phát ra một chút âm thanh thì sóng âm mở rộng ngược đãi hắn.

Bình Anh Dịch cùng Thượng Quan Ngọc Âm phía dưới kinh hãi há to mồm, hai người đều là kinh hãi không dứt, may mắn chính mình không có ngớ ngẩn đi trêu chọc người này.

Sắc mặt Trương Lăng Hoa âm trầm như nước, nguyên lực chấn động nhàn nhạt hiện ra, nói từng chữ:

- Bắt lấy hắn!

Một đám trưởng lão sau lưng đứng lên, ngay cả Hà Ứng Dong cũng không nhịn được nữa, chuẩn bị tùy thời ra tay. Mai Đông Nhi thì sớm ngây ngốc, không có chút suy nghĩ nào trong đầu..

- Ha ha, thú vị. Trương tông chủ, bị người đá quán như thế, đám trưởng lão lâu la này không có chút tác dụng gì, có cần huynh đệ ra tay giúp một chút hay không?

Tễ Lâm hả hê cười nói, mỉa mai không thôi.

Ngay cả Lý Phong Vũ cũng im lặng không lên tiếng, tuy Thiên Hạt Tông cùng Bắc Đấu Tông là liên thủ đối ngoại, nhưng mà chỉ liên thủ dưới tình huống đối ngoại, vụng trộm cũng tranh đấu gay gắt, dù sao hai phái đồng nguyên, rất nhiều tài nguyên đều tranh đoạt không rõ, cho nên thời điểm này cũng vui vẻ xem náo nhiệt.

Trương Lăng Hoa hừ lạnh một tiếng, vài đạo khí tức Võ Tôn cường đại bay lên, mục tiêu trực chỉ Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu sắc mặt không chút kinh hoàng, thần sắc vẫn lạnh lùng, nói:

- Nếu đã náo như thế, cứ chơi lớn thôi, động thủ!

Hắn nói lời này làm tất cả mọi người sững sờ, có chút không rõ ràng cho lắm, Trương Lăng Hoa thì đồng tử hơi co lại, nhíu mày thật sâu.

Tinh thần lực bao phủ chung quanh Lý Vân Tiêu, thân thể lập tức biến mất tại chỗ, sau một khắc gương mặt tới sát Trương Lăng Hoa, cơ hồ muốn đụng vào chóp mũi đối phương.

Chi!

Trương Lăng Hoa hít khí lạnh, lại không chút hoang mang muốn bắt giữ Lý Vân Tiêu. Thời điểm Lý Vân Tiêu thuấn di thì hắn đã sớm phát hiện sóng tinh thần ở trước mặt mình, có chuẩn bị tâm lý, cho nên tuy kinh sợ nhưng sớm có phòng bị.

- Haha, quả nhiên là nửa bước Võ Đế.

Lý Vân Tiêu cảm nhận được lực lượng một trảo này, cũng không phải Cửu Thiên đế khí thuần khiết, cười ha ha đánh ra sáu chỉ, ở ngay đầu ngón tay có hỏa diễm thiêu đốt hừng hực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.