Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 886: Vũ vu nhất trạc bình hồ kính



Lý Vân Tiêu đại hỉ, cũng mặc kệ ăn khớp hay là không đúng, không chút khách khí bắt đầu thi triển bí quyết, điên cuồng hấp thu linh khí trong nước, linh khí cường đại rót vào trong thân thể, giống như tìm được nơi đổ vào, không ngừng tiến vào trong.

Vào lúc này tụ tập quanh hồ nước càng đông, cơ hồ tất cả võ giả cướp được ký lục chỉ châm đều tới đây, nhưng mà người Bắc Đấu Tông đã tĩnh tâm chờ đợi, bọn họ cũng không dám mạo muội tiến vào trong nước.

- Lý Vân Tiêu bị hút vào trong đó không có động tĩnh, xem ra hơn phân nửa là chết bên trong rồi.

- Ân, tuy thân thủ của tiểu tử đó thật nhanh, trốn chạy để khỏi chết rất có thủ đoạn, nhưng dù sao chỉ là Võ Tông cặn bã mà thôi, một khi gặp nguy hiểm thì chết chắc.

- Thế nhưng mà, hắn mà chết, đối với chuyện phá vỡ thế khó trước mắt làm sao bây giờ?

- Không thấy Bắc Đấu Tông đại nhân đều không quan tâm sao? Ngươi mò mẫn chen vào làm cái gì? Đi theo nhiều người sẽ không sai đâu!

Nghe mấy người nghị luận, trong lòng Mai Đông Nhi khẩn trương, chờ đợi lo lắng cố lấy dũng khí hỏi:

- Phó tông chủ đại nhân, Vân thiếu hắn không có việc gì chứ?

Đàm Địa Quân liếc nhìn nàng một cái, nói:

- Không ngại, nếu như hồ nước này thật sự là bẫy rập của Lôi Phong thương hội, như vậy không có vấn đề. Bọn chúng tuyệt đối sẽ bố trí sát cục bên trong, nhất định sẽ động chân tay vào. Tiểu tử này không phá hết sát cục, đám người chúng ta có mấy người vượt qua?

Mai Đông Nhi nghe hắn nói như thế, trong lòng mới an tĩnh lại.

Chân Đức Hữu cau mày nói:

- Đông Nhi, ngươi chính là đệ tử trọng yếu nhất của Bắc Đấu Tông, cũng đừng nên bị tiểu tử kia hút hồn, ngàn vạn phải nhớ kỹ thân phận và lập trường của ngươi.

Sắc mặt Mai Đông Nhi đỏ lên, hiện lên vẻ nổi giận, không chút khách khí nói:

- Chân trưởng lão nghĩ nhiều!

Chân Đức Hữu hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hy vọng là ta nghĩ nhiều, nếu không ta chỉ có thể thay Hà trưởng lão quản giáo đệ tử của nàng mà thôi.

Tông chủ Bắc Hạt Tông Tuân Tri Minh cũng đứng ở ven hồ, lay động quạt lông trong tay, mắt nhìn hồ nước, nói:

- Lý Vân Tiêu đi vào bao lâu?

Đàm Địa Quân nói:

- Sắp được một giờ!

- Lâu như vậy?

Tuân Tri Minh nhíu mày, nói:

- Nếu như nói là phá trận, sắp một giờ là lành ít dữ nhiều. Lý Vân Tiêu có thể bị nhốt trong đó hay không, đang chờ chúng ta cứu viện?

Đàm Địa Quân khẽ nói:

- Không bài trừ loại khả năng này, chỉ thuận theo ý trời, thời gian còn sớm, chờ thêm một chút thì có làm sao?

Trong mắt Tiêu Minh Huy có hào quang chớp động, cười nói:

- Đàm tông chủ giỏi tính toán. Người Lôi Phong thương hội cho tới bây giờ vẫn không nói một lời, có thể thấy bọn chúng cho rằng chỉ một giờ chúng ta vẫn không thể phá được trận pháp. Như vậy Lý Vân Tiêu có lẽ bị nhốt là chiếm đa số.

Lúc này trong phòng đấu giá thành Nam Hỏa, Phương Thiên Hạc sốt ruột dẫn hơn mười cường giả, tụ hợp với Tễ Lâm, bắt đầu đi về phía nam.

Bởi vì đấu giá lọt vào tranh dấu, ngay cả bọn họ nắm chủ động cũng biến thành bị động, vội vàng sốt ruột đuổi theo đám người này.

Phương Thiên Hạc lo lắng nói:

- Những bố trí kia sẽ không bị tiểu tử phá vỡ đấy chứ?

Tễ Lâm vẻ mặt trêu tức, khẽ nói:

- Nằm mơ sao? Cho dù thông qua cửa thứ nhất, cho dù không toàn quân bị diệt thì ít nhất cũng trọng thương.

Phương Thiên Hạc nói:

- Nếu như bọn chúng tổn thương quá nặng, mục đích của chúng ta...

- Yên tâm đi, tất cả đều tính toán tốt, chắc có lẽ không kém quá xa. Ta đoán bọn chúng còn bồi hồi ở cửa thứ nhất không tiến, dù sao đều không phải người ngu, bao nhiêu cũng đánh giá ra đây là trò quỷ của chúng ta.

Sắc mặt Tễ Lâm hơi tốt lên, nói:

- Cho dù bọn chúng đoán được thì thế nào, dưới hấp dẫn của Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, có mấy người ngăn cản được?

Phương Thiên Hạc "Ân" một tiếng, sau đó nói:

- Tễ tông chủ, ngươi thực sự mang đồ vật kia bố trí ở dưới? Sẽ không có một tia đau lòng?

Tễ Lâm liếc hắn một cái, chậm rãi nói:

- Không nỡ hài tử làm sao bắt được sói, kiện bảo vật kia là do thuật luyện đại sư của Lôi Phong thương hội chúng ta dùng hơn nửa năm chế thành, hơn nữa tốn hao số tiền lớn cầu mua một giọt Bách Xuyên Nguyên Thủy dung nhập vào trong, muốn nói không đau lòng làm sao có thể, nhưng ta cho rằng bọn chúng thoát khốn cũng không nhiều, muốn phá hư kiện bảo bối kia căn bản không có khả năng. Phải biết rằng, đây là đoạn huyền khí bát giai a, Vũ Vu Nhất Trạc Bình Hồ Kính!

Phương Thiên Hạc cả kinh nói:

- Vũ Vu Nhất Trạc Bình Hồ Kính, quả nhiên là chí bảo này! Nhưng mà một giọt Bách Xuyên Nguyên Thủy quá ít a? Võ giả bình thường sẽ không chịu nổi, nhưng đối với nhiều Võ Tôn mà nói, hơn nữa tên tiểu tử Lý Vân Tiêu dường như khống chế nguyên tố chi lực rất mạnh a.

- Hừ, ngươi biết cái rắm!

Tễ Lâm khinh thường nói:

- Cho dù là Võ Tôn, vượt qua Vũ Vu Nhất Trạc Bình Hồ Kính không chết cũng lột da! Về phần nguyên tố chi lực của Lý Vân Tiêu chỉ đáng cười một chút mà thôi, phải biết rằng Bách Xuyên Nguyên Thủy là tồn tại tới gần nguyên tố thủy bổn nguyên, cho dù một giọt cũng vạn kim khó cầu, cho dù tiểu tử kia khống chế nguyên tố chi lực mạnh hơn nữa, có thể đở nổi nguyên tố bổn nguyên sao? Bách Xuyên Nguyên Thủy, cho dù pha loãng gấp một vạn lần cũng tương đương với kịch độc, võ giả bình thường căn bản không chịu nổi.

Phương Thiên Hạc vuốt mông ngựa nói:

- Tễ hội trưởng nói đúng, quả nhiên kiến thức sâu xa, cho dù Trương Lăng Hoa tiến giai Võ Đế thì như thế nào, trong cơ thể những người này chỉ cần nhiễm một chút Bách Xuyên Nguyên Thủy thì thân thể dần sụp đổ, áp chế thiên phú, tu vị chậm rãi ngã xuống, cả đời khó có thể tinh tiến! Mấu chốt nhất là Bách Xuyên Nguyên Thủy còn vô sắc vô vị, thần thức cường đại hơn nữa cũng không thể phát giác, ha ha!

Nói ra câu cuối cùng, càng đắc ý cười ha hả.

Tễ Lâm cũng vui mừng nói:

- Lúc trước vì luyện chế Vũ Vu Nhất Trạc Bình Hồ Kính, Lôi Phong thương hội thậm chí mang linh khí của một nguyên thạch mạch khoáng rót toàn bộ vào trong, tiêu hao to lớn khó có thể tưởng tượng. Cũng do ta kinh doanh thành Nam Hỏa tốt, tổng bộ mới ban thưởng cho ta, với tư cách là trấn tông chi bảo phân bộ thành Nam Hỏa. Đáng tiếc ta luyện chế mấy năm đều không thể luyện hóa, hơn nữa lần này Trương Lăng Hoa tiến giai Võ Đế, bất đắc dĩ mới lấy ra mai phục để đối phó mọi người, hy vọng có sở thành.

Phương Thiên Hạc cười nói:

- Yên tâm đi, đúng như lời hội trưởng đại nhân nói, bát giai huyền khí tăng thêm Bách Xuyên Nguyên Thủy, ai có thể nhẹ nhõm xuyên qua.

Tễ Lâm ngẫm lại cũng phải, cảm giác mình lo lắng là dư thừa, lộ ra nụ cười đắc ý, nhanh chóng tiến lên, tiến thẳng về hướng ký lục chỉ nam.

Lý Vân Tiêu giờ phút này đang đắm chìm trong linh khí kinh người, tu vị không ngừng tăng trưởng, càng nhiều thời gian, hắn hấp thu lượng linh khí bằng ức trung phẩm nguyên thạch, nồng độ linh khí giảm thấp, nhưng lúc này hắn cũng phát hiện có vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.