Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 894: Cò kè mặc cả (2)



Sau khi cò kè mặt cả chấm dứt, hai người dừng tranh chấp, đồng thời bay về hướng ký lục chỉ châm chỉ dẫn, nhưng mà cách xa nhau khá xa, kiêng kỵ lẫn nhau.

Lý Vân Tiêu cùng Cẩn Huyên dẫn đầu mọi người, sơn mạch tử địa này rất lớn, bên trong tràn ngập các loại nguy hiểm, nhưng mọi người tề tụ một chỗ lại bình yên vô sự.

Đột nhiên nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ động, khẽ cười nói:

- Hai tên ngốc kia cũng dừng tay?

- Ân?

Cẩn Huyên kinh ngạc ứng một tiếng, không biết Lý Vân Tiêu nói là thế nào, một lát mới kịp phản ứng, nói:

- À? Ngươi nói là Đàm Địa Quân cùng Tễ Lâm?

Trên mặt nàng lộ ra vẻ khiếp sợ, nói:

- Đã cách trăm dặm ngươi cũng cảm ứng được?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Đừng quên, ta là thuật luyện sư có thể đánh bại Mạc Hoa Nguyên đấy. Hai gã Võ Tôn đỉnh phong quyết đấu, võ ý chấn động mặc dù ở ngoài ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được.

Trong lòng Cẩn Huyên hoảng sợ, lúc này mới nhớ tới, thiếu niên trước mặt là người một kiếm giết Võ Tông thất tinh, còn từng đánh bại bát giai đại thuật luyện sư. Nàng ngây ngốc, cho dù lật toàn bộ lịch sử của Thiên Võ Giới một lần, cũng quyết không tìm ra yêu nghiệt thứ hai như vậy. Ở tuổi này có được thành tựu như thế.

Trong nội tâm nàng vạn phần bội phục Đinh Linh Nhi, không biết đào ra yêu nghiệt này từ nơi nào, cái gì thuật võ nhị hồi, hoàn toàn nhược bạo. Đừng nói trong thương minh, coi như là cả Thiên Võ Giới, thậm chí kể cả dị tộc cũng tuyệt đối không có nhân vật sánh ngang với hắn.

Trong lòng Cẩn Huyên đại định, lần này Thiên Nguyên thương hội không có việc gì. Hơn nữa Phương Thiên Hạc vừa chết, cộng thêm luyện phương kia bắt đầu sản xuất rồi, Tử Vân thương hội khôi phục sinh cơ cũng không xa.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, đột nhiên Lý Vân Tiêu nói:

- Coi chừng, hình như là ảo cảnh tự nhiên, nhìn vào ký lục chỉ châm, đi theo nó...

Trong lòng Cẩn Huyên cả kinh, nâng đưa mắt nhìn thì phát hiện không thấy Lý Vân Tiêu đâu cả, trước mắt là sương mù mờ mịt, không có vật gì khác.

Nàng vội vàng lấy ghi ký lục chỉ châm ra, cẩn thận đi theo. Nghe đồn tử địa có ảo cảnh tự nhiên, người đi vào khó mà sống nổi, cũng không biết Lôi Phong thương hội làm sao làm được, hơn nữa có thể làm ra ký lục chỉ châm trong nơi này.

Cẩn Huyên đi dọc theo ký lục chỉ châm chừng một chung trà, đột nhiên sắc mặt đại biến, nàng ngửi được trong sương mù có hương thơm nhàn nhạt, rất nhanh cảm giác có lực lượng kỳ lạ rót vào da.

- Trong sương mù có độc!

Nàng kinh hãi, vội vàng vận chuyển nguyên khí, muốn bức độc vừa hút vào ra ngoài. Lại kinh hãi phát hiện, độc này lại trực tiếp tiến vào nguyên khí.

- Đây là độc gì, thật không ngờ lợi hại như vậy, Lôi Phong thương hội dám bốc lên sơ suất to lớn như thế, độc chết toàn bộ người đi vào?

Cẩn Huyên khó mà tin được, nàng cảm giác càng vận khí thì độc càng ngấm sâu, ngay sau đó thân thể bắt đầu xuất hiện trạng thái tê liệt, cảm thấy hệ thần kinh phản ứng dần dần trì độn.

Nàng vội vàng lấy mấy viên đan dược ra, không dám tiến lên phía trước, mà là trực tiếp ngồi xếp bằng xuống vận công bức độc ra.

Đan dược giải độc là Thanh Thần Linh Đan, dược lực khuếch tán ra, nhưng mà không có hiệu quả nào.

Trong lòng Cẩn Huyên lo lắng, không chỉ có thần kinh tê liệt, ngay cả ánh mắt cũng hoa lên, dần dần lâm vào ảo cảnh.

Đột nhiên có bàn tay ấm áp đặt lên lưng của nàng, một dòng nhiệt lượng rót vào trong đó, chảy qua bách mạch, giống như cam tuyền rót vào ruộng cạn, độc trong cơ thể dần dần tiêu tán.

- Ngươi là ai?

Cẩn Huyên xoay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, cả kinh nói:

- Vân thiếu? Ngươi làm sao xuất hiện trong ảo cảnh độc này, ngươi là chân thân hay ta hoa mắt?

Người nọ đúng là Lý Vân Tiêu, khẽ cười nói:

- Ngươi cảm thấy thế nào? Về phần ảo cảnh trình độ này còn chưa mê hoặc được mắt của ta, ta vẫn ở bên cạnh ngươi, nhưng mà ngươi không thấy ta mà thôi.

Cẩn Huyên nghe lời này, nội tâm cảm thấy ấm áp, âm thầm suy nghĩ nói: thì ra hắn vẫn ở bên cạnh bảo hộ ta, chưa bao giờ rời khỏi.

Rất nhanh, dư dộc trong người Cẩn Huyên bị thanh trừ không còn, nàng quay người trở lại, nói:

- Đa tạ Vân thiếu, ah! Ánh mắt ngươi...

Nàng hoảng sợ phát hiện, hai đồng tử Lý Vân Tiêu biến thành yêu dị, quanh hốc mắt bắn ra lực lượng cổ quái, tập trung nhìn vào thì cảm thấy choáng váng, vậy mà không cách nào nhìn thẳng.

Lý Vân Tiêu nói:

- Đây là đồng thuật mà ta thi triển, chỉ cần có thể số lượng đủ lớn, có thể phá vỡ tất cả ảo thuật, không nên nhìn vào hai mắt của ta, nắm tay của ta đi thôi.

Hắn vươn tay ra dẫn Cẩn Huyên tiến lên phía trước, không có bất kỳ cảm giác không khỏe nào.

Tuy Cẩn Huyên cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng mà không có hoảng loạn như lúc trước, tùy ý cho Lý Vân Tiêu nắm, nội tâm ngược lại sinh ra vui mừng, làm cho chính nàng cũng cảm khái không ít.

Có ký lục chỉ châm, hơn nữa Lý Vân Tiêu có đồng thuật, rất nhanh đã đi ra khỏi khu vực sương mù kia.

Quay đầu nhìn vào trong sơn cốc, kẹp ở giữa hai ngọn núi, khắp nơi là hoa hoa cỏ cỏ, vô cùng xinh đẹp.

Lý Vân Tiêu lúc này mới buông tay Cẩn Huyên ra, nói:

- Thiên địa to lớn, đúng là vô cùng thần kỳ. Loại hoa màu xanh tím này ta chưa bao giờ thấy qua, dường như là linh hoa nào đó, cũng không biết là mấy giai.

Cẩn Huyên đưa tay trái vuốt tay phải vừa bị Lý Vân Tiêu nắm qua, đặt trước người, chỉ cảm thấy trên mặt có cảm giác nóng bỏng, nói:

- Trên đời kỳ hoa dị thảo đâu chỉ thiên thiên vạn vạn, há có thể phân biệt. Ta còn tưởng rằng là Lôi Phong thương hội giở trò, thì ra là thiên địa tự nhiên tạo ra.

Lý Vân Tiêu đáp:

- Ân, loại hoa này không những thả ra khí tức mê huyễn, còn ẩn chứa độc tính đặc biệt, sợ là người phía sau không thể ngăn cản. Cửa khẩu này không biết có mấy người thông qua. Nhưng ta nghĩ người Lôi Phong thương hội sớm có thuốc giải rồi.

Cẩn Huyên nói:

- Lôi Phong thương hội đã công bố nơi này ra, vì sao vừa không thiết trí những chướng ngại, chẳng lẽ muốn một lần tiêu diệt thế lực bản địa?

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

- Không biết, nhưng mà đây cũng là một nguyên nhân trong đó. Tóm lại sẽ không để cho mọi người nhẹ nhõm đạt được chỗ tốt, hơn nữa bọn họ phải từ đây đạt được chỗ tốt lớn, nếu không sẽ thâm hụt tiền vốn nhiều lắm.

Cẩn Huyên cười nói:

- Đáng thương cho đám người thương hội kia, đã tính toán tường tận, không thể ngờ vừa lên đường đã chết Phương Thiên Hạc, ngay cả Tễ Lâm cũng nổi giận. Những chuyện này bọn họ chắc chắn không ngờ tới, sợ là đã thâm hụt tiền.

- Ân, ta cảm thấy được có lẽ còn có âm mưu bên trong. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, ngược lại cũng không cần sợ bọn chúng, đi thôi, không cần chờ đám người kia đâu.

Lý Vân Tiêu nói xong cũng tiến thẳng về phía trước.

Cẩn Huyên theo sát sau lưng hắn, nội tâm đột nhiên có cảm giác phiền muộn, hy vọng lại xuất hiện một ít sương mù, có thể để hắn cầm tay của mình. Nhưng mà nàng lại cảm thấy thẹn thùng vì suy nghĩ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.