Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 904: Thông đạo sống



Hiệu suất chỉnh thể rất cao, tất cả mọi người sợ Bắc Đấu Tông đoạt được tiên cơ chiếm bảo tàng, một ít con số lẻ tùy ý, rất nhanh đã kiếm đủ mười tỷ trung phẩm nguyên thạch giao cho Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:

- Trên người của chúng thật sự mang nhiều nguyên thạch như vậy? Chậc chậc, xem ra ta quá nhân từ. Thương minh cùng rắn rít địa phương quả nhiên đúng là có tiền, lần sau không thể lại khách khí như vậy.

Tễ Lâm tức giận nói:

- Lý Vân Tiêu, ngươi đừng quá phận, bọn họ sợ ngươi, Lôi Phong thương hội cũng không sợ ngươi.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Ừ, hiểu, đi thôi!

Hắn nhìn Cẩn Huyên nói:

- Cẩn Huyên cùng đi đi, lưu ở bên ngoài ta càng lo lắng.

Trong lòng Cẩn Huyên ấm áp, nhưng lại khó chịu nói:

- Thực xin lỗi, Vân thiếu, một đường là ta liên lụy tới ngươi.

Lý Vân Tiêu cười to nói:

- Ha ha, làm gì liên lụy, ta cũng nhờ ngươi mới kiếm được nhiều nguyên thạch như thế. Chậc chậc, mười tỷ oa, hy vọng ngươi kéo thêm cho ta vài lần.

Mọi người đi theo phía sau, vẻ mặt đen lại, sắc mặt âm trầm.

Được Lý Vân Tiêu dẫn dắt, toàn bộ nối đuôi nhau mà vào, xâm nhập vào trong huyệt động, bên trong đen kịt, nhưng không ảnh hưởng tầm mắt của mioij người, hơn nữa trong động thập phần rộng rãi, cũng không phải hẹp như trong suy nghĩ của mọi người.

Cả thông đạo được xây bằng đá lớn, vừa bước lên, đúng là tài liệu tứ giai kim cương ngọc, hoàn toàn giống như đúc tài liệu làm lôi đài của Bắc Đấu Tông. Hơn nữa thông đạo này cao hai mét, hai đại hán khôi ngô đi mà không chen chúc.

Lý Vân Tiêu nói:

- Xem ra thật sự là bảo tàng Bắc Hạt Tông, mê cung này rộng rãi đại khí, nhất định là tốn hao không ít tài nguyên.

Hắn dùng dấu tay vuốt vách tường, nói:

- Những thứ này là kiếm khí mở ra, nếu không tuyệt đối không bóng loáng như thế. Xem ra năm đó Bắc Đấu Tông có rất nhiều võ giả ra tay mới xây được thông đạo này.

Tuân Tri Minh nói:

- Đúng vậy, xây dựng nơi này tốn hao ít nhất sẽ không thua mười cái lôi đài. Ngươi xem những hài cốt này, từ thời gian mà suy đoán, xác thực rất giống là thời gian Bắc Hạt Tông lấy bảo tàng ra, không biết có còn lại hay không.

Mọi người thấy trong thông đạo thỉnh thoảng có hài cốt gãy nát, càng đi sâu vào trong, trong nội tâm càng sinh ra ý thê lương, cũng không biết mình có phải là bộ xương tiếp hay không. Sau khi bước vào con đường này, có thể tùy thời vẫn lạc.

Hào khí trong thông đạo đầy áp lực, mấy trăm người đi qua, trừ âm thanh đi đường ra, cũng không có âm thanh nào khác.

- Không đúng!

Đột nhiên Lý Vân Tiêu quát, mạnh mà dừng bước lại.

Người bên cạnh đột nhiên giật mình, Tễ Lâm cau mày nói:

- Như thế nào, đi nhầm!

Lý Vân Tiêu ngưng trọng nói:

- Không phải, tuyệt đối không đi nhầm, lộ tuyến trên bản đồ ta nhớ rõ ràng, nhưng thông đạo là sai!

- Cái gì gọi là thông đạo sai?

Tuân Tri Minh nói:

- Nhớ lầm cũng không sao, đi qua lần nữa là được.

Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:

- Trên đường đi ta đã cảm thấy kỳ quái, có cảm giác không đúng, các ngươi xem bây giờ còn có bao nhiêu người.

Mọi người sững sờ, không biết vì sao, Tễ Lâm và ba người quay đầu lại nhìn thì chấn động, hoảng sợ thất thanh nói:

- Làm sao lại như vậy? Người đâu?

Đội ngũ sau lưng mất đi phân nửa, nhìn phía dưới chỉ còn năm mươi người.

Hi!

Tiêu Minh Huy hít vào hơi khí lạnh, sợ hãi nói:

- Tại sao có thể như vậy?

Lần này tất cả mọi người khiếp sợ không thôi, đặc biệt là những người đi phía sau, vốn đã đứng giữa, bây giờ lại biến thành phần đuôi, thậm chí không có phát hiện người bên cạnh biến mất thế nào.

Trong nội tâm Cẩn Huyên rét run, vội vàng bắt lấy cánh tay Lý Vân Tiêu, lúc này mới cảm thấy có ấm áp và an toàn.

Trong lòng Tễ Lâm cũng có chút sợ hãi, cả kinh nói:

- Đây là chuyện gì?

Lý Vân Tiêu nói:

- Không phải đã nói nha, thông đạo sai.

Tễ Lâm:

- Kính xin nói rõ một chút.

Lý Vân Tiêu nói:

- Mười tỷ nguyên thạch ta chỉ phụ trách dẫn đường, không chịu trách nhiệm phổ cập tri thức cho các ngươi.

Mọi người: "..."

Tuân Tri Minh cưỡng chế xúc động một chưởng chụp chết hắn, nói:

- Vân thiếu, ngươi quá không phúc hậu a? Ngươi bóc lột tư gia của đoàn người còn chưa nói, cho dù Lôi Phong thương hội làm buôn bán cũng cưa chắc tâm đen như ngươi.

Tễ Lâm tức giận nói:

- Tuâân lão thất phu, ngươi muốn chết đúng không?

Lý Vân Tiêu nói:

- Được rồi, ta xem như bị thiệt thòi. Hy vọng tìm được bảo tàng, hy vọng chư vị xem ta tận tâm tận lực, có thể chia cho ta nhiều một chút.

Tuân Tri Minh đầu đầy hắc tuyến, nói:

- Tranh thủ thời gian nói đi, nhất định sẽ chi thêm cho ngươi.

Lý Vân Tiêu nói:

- Trong đông vực của các ngươi có một môn vũ kỹ vô cùng thú vị, gọi là vị đổi huyệt. Có từng biết rõ?

Tuân Tri Minh gật đầu nói:

- Đương nhiên, đó cũng không phải vũ kỹ cao minh gì, chắc hẳn các vị ở đây cũng biết, chính là vận chuyển nguyên lực, tiến hành di động huyệt vị quanh thân, nhưng mà nó và thông đạo có quan hệ gì?

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:

- Hiểu được có vũ kỹ như thế, giải thích cũng thuận tiện. Thông đạo này giống như kỳ kinh bát mạch của con người, những người vừa rồi bị vị đổi huyệt bắt đi.

- Cái gì?

Tất cả mọi người kinh hãi, mặt mũi tràn đầy mờ mịt, căn bản không hiểu có ý gì.

Tễ Lâm cau mày nói:

- Sao thông đạo có thể vị đổi huyệt?

Lý Vân Tiêu nói:

- Bởi vì này thông đạo là sống!

- Thông đạo sống?

Tất cả mọi người đã giật mình, Tuân Tri Minh cười lạnh nói:

- Vân thiếu, ta biết rõ ngươi ưa thích tinh quái, nhưng chuyện này đùa không buồn cười chút nào đâu.

Lý Vân Tiêu ngưng trọng nói:

- Sở dĩ không buồn cười, là vì đây không phải chuyện cười, nó là thông đạo sống!

Hắn nói chém đinh chặt sắt, làm cho tất cả mọi người không rét mà run, Cẩn Huyên cầm tay của hắn chặc thêm vài phần.

Lý Vân Tiêu tiếp tục nói:

- Thông đạo này thật ra là trận pháp, cả sơn mạch Nam Hỏa Tinh Kim là nơi phát ra năng lượng duy trì lấy nó vận chuyển trên mấy vạn năm. Địa đồ kia hẳn là không hoàn chỉnh, nếu cắt đứt mạch khoáng bốn phía, có thể dựa vào địa đồ đi, nhưng trận pháp sẽ vận chuyển không ngừng, một tấm địa đồ kia căn bản không có tác dụng.

Tuân Tri Minh nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Hiện tại đi ra ngoài cắt dứt mạch khoáng?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Một khi đã thi triển vị đổi huyệt, ngươi còn có thể đi ra ngoài sao?

Tiêu Minh Huy nói:

- Chuyện này nên làm sao cho phải? Vân thiếu nhìn qua tuyệt đối không có khẩn trương, chắc là có biện pháp. Những người bị vị đổi huyệt có nguy hiểm hya không?

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta không khẩn trương, là vì trên người của ta có mười tỷ nguyên thạch, đầy đủ cho ta dùng vài chục năm rồi.

Tiêu Minh Huy nói:

- Vân thiếu, đừng nói giỡn!

Hiện tại tất cả mọi người có xúc động muốn bóp chết Lý Vân Tiêu, nhưng không dám bóp chết hắn.

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

- Mọi người đi theo ta đi thôi, theo sát một chút, cũng đừng lại bị lệch vị trí, bị truyền tống đến thông đạo khác, ta thật không có cách nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.