Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 911: Tế đàn (1)



Sau khi biết rõ không đường để đi, Tuân Tri Minh vẻ mặt nghiêm túc, hắn tỏ rõ thái độ và lập trường. Tuy làm cho mọi người khinh bỉ, nhưng mấy đại cự đầu đã lên tiếng, bọn họ cũng không có lựa chọn khác.

- Tốt, khó có được các vị như thế, chỉ cần chuyện này chấm dứt, ta nhất định sẽ hết sức mang mỗi người ra khỏi hãm cảnh. Nếu có lợi ích, cũng cam đoan mỗi một người đều có một phần, vấn đề chỉ là bao nhiêu.

Lý Vân Tiêu bắt đầu thu nạp nhân tâm, mở miệng nói:

- Còn có Tễ hội trưởng, chỉ cần ngươi toàn tâm toàn lực giúp ta cứu người, như vậy trước đó ngươi làm cái gì, ta có thể xóa bỏ, bằng không kêt quả tự gánh.

Trong lòng mọi người sinh ra hy vọng, cho dù là chạy trốn chết hay tìm được bảo tàng, có Lý Vân Tiêu hứa hẹn thì bọn họ càng cảm thấy được bảo đảm.

Duy chỉ có Đàm Địa Quân và thế lực bản địa, tất cả đều có chút nhíu mày. Chuyện bảo tàng tạm thời không có bóng dáng, cho dù có chuyện đó, Lý Vân Tiêu dựa vào cái gì tiến hành phân phối, còn bảo lãnh một phần, hẳn thật sự cho rằng hắn có thể chia bảo tàng cho mọi người hay sao, tất cả đều sinh lòng bất mãn.

Sắc mặt Tễ Lâm đại biến, lộ ra sợ hãi, dưới ánh mắt thanh tịnh của Lý Vân Tiêu, rốt cục dần dần kiên định, cắn răng nói:

- Tốt ta sẽ tin Vân thiếu một lần!

Hắn cũng hạ quyết tâm rất lớn, nếu chuyện hắn làm lúc trước bị Mạc Hoa Nguyên hoặc là thành Hắc Thiết biết rõ, không chỉ có Mạc gia muốn giết hắn, sợ là tổng bộ Lôi Phong thương hội cũng sẽ giết hắn dẹp căm phẫn của thành Hắc Thiết. Tuy hiện tại không biết Lý Vân Tiêu dựa vào cái gì cam đoan, nhưng mà hắn lại sinh ra một tia hy vọng, còn có tín nhiệm khó hiểu.

- Tốt, chuyện kế tiếp hy vọng mọi người đồng tâm hợp lực. Nếu có người sinh ra nhị tâm đừng trách ta không nhắc nhở, trực tiếp chết dưới bảo kiếm của ta.

Ngữ khí của Lý Vân Tiêu phát lạnh, cứu Mạc Tiểu Xuyên là phải là, không được phép có kẻ nào phá hư.

Tễ Lâm chậm rãi nói ra:

- Yên tâm đi, đây chính là vì lợi ích và tính mạng của mọi người.

- Như thế thì tốt, tất cả mọi người điều tức một chút, khôi phục nguyên khí, đợi lát nữa theo ta cùng xông lên.

Lý Vân Tiêu nói xong bắt đầu ngồi xuống đất, bắt đầu ngồi xếp bằng vận khí điều tức cùng chữa thương.

Kỳ thật muốn giải cứu Mạc Tiểu Xuyên cũng không khó, chỉ cần kéo hắn vào trong Giới Thần Bi thì tất cả tự nhiên do mình khống chế. Nhưng đối phương hiện tại không có thần trí, muốn dựa vào tinh thần lực tiến vào thức hải đối phương là không có khả năng, chỉ có phong ấn thân thể của hắn ngắn ngủi mới có thể kéo vào Giới Thần Bi, sau đó dựa vào thực lực của mình và lực lượng Viên Cao Hàn bức ác linh kia ra ngoài.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương cũng đứng bên cạnh Lý Vân Tiêu, nó ngồi xếp bằng xuống, đánh pháp quyết tu luyện, làm cho tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao khôi lỗi có thể ngồi xuống?

Nhưng trừ khôi lỗi ra, tất cả mọi người cũng không nghĩ ra đó là thứ gì. Nếu nói là yêu thú thì thiếu linh tính, hơn nữa Lý Vân Tiêu không thể nào là thuần thú sư, thực lực bản thân cường đại như thế, căn bản không có thời gian hao phí phương diện huấn luyện thú.

Không nghĩ ra thì đừng có nghĩ nữa, huống hồ bí mật trên người Lý Vân Tiêu quá nhiều, các loại thủ đoạn cũng quá nhiều, mọi người không xem xét không hiểu, chỉ có thể tự để bụng mà thôi.

Mọi người phần lớn là hao tổn nguyên khí, cũng không có bị thương. Chỉ có Lý Vân Tiêu cùng Tễ Lâm thụ một ít nội thương, sau khi trải qua điều tức thì khỏi hẳn, rốt cục dưới sự dẫn dắt của Lý Vân Tiêu nhảy vào khu vực hỗn độn màu đỏ kia.

Bên trong rất mông lung, phân không rõ nam bắc, cả thiên địa bao phủ trong một tầng sương mù, chỉ thấy phía trước, chung quanh không thấy gì cả.

- Nơi này là..., vì sao có thể...

Tất cả mọi người quá sợ hãi, Đàm Địa Quân cũng ngưng trọng nói:

- Trong sương mù có không gian khác sao? Từ bên ngoài nhìn chỉ có phạm vi hơn trăm mét mà thôi, dĩ nhiên là khoảng trời riêng, lần này có phiền toái.

Lý Vân Tiêu trầm tư nói:

- Cấm chế rất cường đại, cũng chỉ có theo từ mỏ vào đây, dựa vào lực lượng của mỏ khoáng không ngừng rót vào mới có thể bố trí được cấm chế như thế, vận chuyển ngàn năm vạn năm bất diệt. Chư vị đi theo ta.

Hắn phi thân bay lên cao, không gian này tràn ngập khí tức của Nam Hỏa Tinh Kim, nhưng hắn vẫn có thể bắt được lực chấn động yếu ớt của Mạc Tiểu Xuyên lưu lại, nhìn chuẩn phương hướng sau đó tiến lên.

Mấy trăm người bay theo sau hắn, đến loại địa phương này, khắp nơi đều cổ quái và nguy hiểm. Cho dù người nào không muốn góp sức cũng phải tiến lên, theo sát đội ngũ là an toàn nhất.

- Phía trước đó là...

Sau khi phi hành một lát, tầm mắt Lý Vân Tiêu trông thấy ở đường chân trời có tế đàn to lớn, rất nhanh tất cả mọi người trông thấy nó, đồng tử tất cả đều mở to, miệng mở lớn có thể nhét trứng gà vào.

- Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, một tòa tế đàn được xây dựng bằng Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên.

Tễ Lâm nghẹn ngào kinh hô lên, trong mắt đầy kinh ngạc, thân thể của hắn run rẩy, hét lớn:

- Trời ạ đây là Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên xây dựng thành tế đàn, ta hoa mắt sao?

Bởi vì trong hỗn độn này không cách nào thi triển thần thức, chỉ có thể dựa vào ánh mắt quan sát, mặc dù là nhìn thấy thì hắn cũng không tin vào mắt của mình. Những người còn lại dừng lại, bắt đầu xoa hai mắt, nhao nhao hoài nghi mình nhìn lầm.

Lý Vân Tiêu cũng vô cùng kinh hãi, nếu nói tòa tế đàn này thật sự xây dựng bằng Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, giá trị của nó có thể so sánh với pho tượng chế tạo bằng Thiên Chiếu Khuyết Kim trong Giới Thần Bi, hoặc là bảy cái Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết.

- Chư vị đừng quá quá kích động, mắt thấy chưa chắc là thật, cho dù toàn bộ mạch khoáng thành Nam Hỏa ngưng tụ rất nhiều, trải qua vạn năm cũng chưa chắc có nhiều tinh nguyên như thế, cho nên có vấn đề.

Lý Vân Tiêu nói ra lời này rất tỉnh táo, tuy là như thế, nhưng nội tâm vẫn không nhịn được động tâm.

Nam Hỏa Kim Tinh quáng là thiên tài địa bảo, trừ có thể dùng đến luyện khí ra, cũng có thể làm nguồn năng lượng cho võ giả hỏa hệ. Mà Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên càng là tinh hoa ngưng tụ mà sinh, cùng loại với cực phẩm nguyên thạch và đan dược.

Phải biết rằng căn cứ nguyên khí ẩn chứa mà phân ra đẳng cấp hối đoái, một quả nguyên đan đủ để hối đoái một trăm viên cực phẩm nguyên thạch, vạn viên thượng phẩm, trăm vạn viên trung phẩm. Lý Vân Tiêu gõ mọi người mười tỷ trung phẩm nguyên thạch, hối đoái ra cũng chỉ được một vạn viên nguyên đan mà thôi.

Mà đột nhiên nhìn thấy một tòa tế đàn được xây dựng toàn bằng nguyên đan, hắn còn không kích động điên lên hay sao?

Đặc biệt là những võ giả hỏa hệ đã ẩn ẩn không thể khống chế cảm xúc của mình, nếu như trước mắt thật sự là Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, tu luyện hơn mười năm, cho dù là đột phá Võ Đế cũng không phải không được.

Tuy lời của Lý Vân Tiêu làm cho không ít người tỉnh táo lại, nhưng đều sinh ra mong đợi, không thể tự kiềm chế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.