Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 912: Tế đàn (2)



Đàm Địa Quân trầm giọng nói:

- Vân thiếu, cho dù tế đàn trước mắt là giả, trong đó tất nhiên cũng ẩn chứa không ít tinh nguyên, nếu không tuyệt đối không có khí tức chấn động cường đại như thế. Chúng ta có nên xác định cách phân phối bảo tàng trước mắt hay không?

Hắn nói ra lời này làm mọi người sinh ra cảnh giác, tất cả đều vãnh tai lắng nghe.

Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo tức giận, trầm giọng nói:

- Hiện tại còn không rõ ràng nó là thật hay khôg, đã nghĩ ngợi chia đồ vật. Người ta muốn cứu còn không thấy bóng dáng, Đàm tông chủ, ta cảm thấy ngươi rất không lương thiện a.

Đàm Địa Quân không sợ hãi, nói:

- Mọi người đi tới nơi đây đều là vì bảo tàng mà tới, cũng không phải là vì tới cứu bằng hữu của ngươi. Cứu người chỉ là chúng ta giúp ngươi một tay mà thôi, tầm bảo mới là mục đích ban đầu, cũng là mục tiêu cuối cùng nhất.

Tuy hắn nói lời này là lời tâm khảm của mọi người, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lý Vân Tiêu, Đàm Địa Quân vẫn sinh lòng kiêng kị, nói:

- Đương nhiên, cứu người vẫn thập phần trọng yếu, mọi người tự nhiên sẽ không quên.

Trong lòng Lý Vân Tiêu cực kỳ bực bội, hiện tại có bánh ngọt cực lớn xuất hiện, lúc trước bởi vì chuyện Mạc Tiểu Xuyên mà ngưng tụ nhân tâm đã tan rã, hắn cũng biết nếu giờ phút này không phân phối lợi ích, sợ rằng mọi người sẽ sinh ra oán niệm, rất khó chuyên tâm ra sức.

- Vậy Đàm tông chủ nói nên phân chia cái bánh ngọt này như thế nào?

Lý Vân Tiêu thu liễm khí tức băng hàn toàn thân, nhẫn nại lạnh lùng nói ra.

Đàm Địa Quân mỉm cười, nói:

- Rất đơn giản, mặc kệ trước mắt có phải là thật hay không, có bao nhiêu thứ tốt trong đó. Bắc Đấu Tông trước tiên cầm một nửa là được, còn lại tùy tiện chư vị làm sao chia cứ việc. Dù sao nơi này là mọi người thiên tân vạn khổ tìm được, chúng ta cũng không thể quá phận.

- Ha ha, quả nhiên không quá phận ah lão thất phu, ngươi ngại mạng mình dài?

Tễ Lâm cười lạnh liên tục, khẽ nói:

- Nếu Bắc Đấu Tông lấy đi một thành, ta nghĩ các vị ở đây sẽ đồng ý đấy.

- Ha ha, một thành? Tễ lão thất phu, ngươi thật đúng là dám nói mà.

Sắc mặt Đàm Địa Quân rét lạnh, người Bắc Đấu Tông lập tức cảnh giác, tùy thời chuẩn bị chiến đấu. Bảo bọn họ đối kháng Mạc Tiểu Xuyên đó là không có can đảm, nhưng mà đối phó người thương hội thì không sợ chút nào.

Tễ Lâm cũng không sợ hãi chút nào, cười lạnh nói:

- Ngươi có thể hỏi hỏi mọi người, ai đồng ý các ngươi cầm năm thành? Cho dù là một thành, ta đồng ý cũng vô dụng, sợ rằng chưa chắc mọi người đồng ý đấy.

Tuân Tri Minh nói:

- Một thành vẫn đồng ý, nhưng mà năm thành, ha ha, Đàm tông chủ, ngươi mới nhậm chức không lâu, có chút quá nóng vội rồi.

Tiêu Minh Huy nói:

- Không bằng như vậy, kẻ hèn này sơ lược chia làm năm phần. Bắc Đấu Tông, Thiên Hạt Tông, ta Tân Nguyệt Tông, thương minh chư vị, tất cả chiếm một phần. còn lại một phần chia cho các vị còn lại, thấy thế nào?

Không chờ hơn trăm tên tán tu phản đối, Tễ Lâm phun nước bọt ra, hừ lạnh nói:

- Ta nhổ vào, Tân Nguyệt Tông các ngươi cũng có tư cách chia đều với thương hội chúng ta sao? Tân Nguyệt Tông không thể tính toán là một phương thế lực, có lẽ nên tính với tán tu, cộng đồng cầm một phần là được.

Sắc mặt Tiêu Minh Huy trầm xuống, tức giận nói:

- Tễ Lâm, ngươi không nên nói lời vô dụng tại đây, ngươi phải cầm ra phương án tất cả mọi người tin phục a.

Tuân Tri Minh nói:

- Lôi kéo nhau như thế không có biện pháp.

Hắn nhìn qua Lý Vân Tiêu lạnh nhạt bên cạnh, hỏi:

- Không biết Vân thiếu có đề nghị gì?

Lý Vân Tiêu xoay người sang chỗ khác, vậy mà đi nhanh về phía tế đàn, hừ lạnh nói:

- Một đám đám ô hợp, phân bảo tàng con em ngươi, người có khả năng thì có được, người vô năng người xéo đi, bản thiếu gia phải đi cứu người, trở về lại đến hảo hảo nói chuyện bảo tàng với các ngươi.

Trong lòng của hắn sinh ra cảm xúc bực bội, càng ngày càng cảm thấy những người trước mắt này hoàn toàn không đáng tin, còn không bằng tự mình đi cứu người.

Về phần những bảo tàng này, chỉ cần hắn thuận lợi cứu Mạc Tiểu Xuyên ra, lại đi tìm đám người này nói chuyện thật tốt, không có xuất lực giúp hắn cứu người thì đừng hòng cầm một khối nguyên thạch nào cả, ngay cả cửa mê cung cũng không cần đưa bọn chúng ra ngoài.

Cẩn Huyên vội vàng theo sau, tuy thực lực của nàng thấp, nhưng không ngại cùng hắn vào sinh ra tử. Nếu không có Lý Vân Tiêu thì nàng đã sớm chết từ lâu rồi.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ngươi lưu lại chỗ này với bọn họ, phía trước quá mức quỷ dị, ta sợ không thể phân tâm chiếu cố ngươi.

Hắn không muốn mang Cẩn Huyên thu vào Giới Thần Bi, tuy là hảo hữu, nhưng chuyện Giới Thần Bi ít người biết thì tốt hơn.

Tuy Cẩn Huyên cực kỳ không muốn, nhưng cũng biết Lý Vân Tiêu nói đúng, nàng khổ sở nói:

- Ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, có thể cứu người thì cứu, không thể thì đừng quá miễn cưỡng. Đã người nọ là công tử thành Hắc Thiết, chỉ cần truyền âm qua, thành Hắc Thiết tự nhiên sẽ phái người tới cứu.

Cẩn Huyên nói lời này làm mấy đại thủ lĩnh như Tễ Lâm sinh ra rùng mình, sinh ra cảnh giác, không có hảo ý nhìn qua Cẩn Huyên. Nếu chuyện nơi này truyền về thành Hắc Thiết, gây chuyện không tốt còn liên quan tới rắn rít địa phương bọn họ.

Nếu có thể cứu ra Mạc Tiểu Xuyên ra thì khá tốt, không thể thì cũng không được làm lộ tin tức ra ngoài.

Đàm Địa Quân tiến lên vài bước đuổi theo Lý Vân Tiêu, nói:

- Vân thiếu, làm gì vội trong nhất thời. Đợi mọi người phân phối lợi ích xong, cùng nhau giúp ngươi cứu người chẳng lẽ không được sao?

Ý nghĩ trong lòng của hắn là không muốn Lý Vân Tiêu một người tiến vào tế đàn, vạn nhất bên trong có bảo vật gì thì chẳng phải hắn sẽ chiếm trước hay sao?

Ánh mắt Lý Vân Tiêu phát lạnh, Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm trong tay sinh ra kiếm quang, hóa thành một đạo hàn quang như thu thủy tích tụ trên kiếm, quát:

- Xéo đi cho bản thiếu gia, không muốn đi hỗ trợ thì thôi, kẻ nào ngăn cản ta, ta giết kẻ đó trước.

Kiếm khí của hắn bắn ra, trực chỉ vào Đàm Địa Quân. Hồ Lô Tiểu Kim Cương bên cạnh cũng đánh ra thức mở đầu Kim Cang Quyền, chuẩn bị tùy thời ra tay.

Một kiếm một quyền ẩn mà không phát, trực chỉ Đàm Địa Quân, làm cho hắn cảm thấy có áp lực vô hình bao phủ, lập tức mở miệng nói:

- Vân thiếu hiểu lầm, Mạc Tiểu Xuyên đã bị ác linh phụ thể lâu như thế, cũng không vội một lát.

Tễ Lâm cũng nghĩ tới điểm mấu chốt trong đó, vội nói:

- Nói không sai, nhiều người lực lượng lớn. Hơn nữa không giải quyết ác linh trong người Mạc Tiểu Xuyên, tất cả mọi người không có cách nào đi ra ngoài, mặc dù lấy được bảo tàng cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Hắn nói lời này giống chậu nước lạnh giội xuống, tưới vào những cái đầu nóng đang muốn chia bảo tàng kia.

Đúng vậy a, không giải trừ ác linh, cho dù được bảo tàng cũng không cách nào đi ra ngoài. Không giúp Lý Vân Tiêu cứu người, hắn không chịu mang mọi người thoát ra khỏi mê cung, ở lại đây chỉ có đường chết mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.