Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 918: Dung nhan tuyệt thế (2)



Ánh mắt Đàm Địa Quân sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đống đá vụn, hoảng sợ nói:

- Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, nhiều Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên như thế, ha ha, lần này xem như đi không uổng công.

Sau khi hắn bị chấn nhiếp tinh thần, liền trực tiếp bị Lý Vân Tiêu phong ấn, cho nên lực lượng không tổn thương, thoáng cái đã đi tới đống đá vụn, lộ ra vẻ tham lam, hận không thể thu toàn bộ vào.

Sắc mặt ba người kia đại biến, lúc này mới kịp phản ứng, nhưng mà Tuân Tri Minh cùng Tiêu Minh Huy đưa mắt nhìn nhau, đều trông thấy kiêng kị trong mắt đối phương. Hai người hiện tại có thương thế trên người, sợ trong khi cướp đoạt ăn thiệt thòi.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua Đàm Địa Quân, khẽ nói:

- Như thế nào, Đàm tông chủ ý định một người mang toàn bộ sao?

Đàm Địa Quân lúc này mới phát giác bản thân mình thất thố, ngượng ngùng cười nói:

- Đương nhiên không phải. Những Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên này chính là tài phú to lớn, mọi người thương thảo nên phân chia thế nào a. Về phần những người không có xuống, cũng không cần cho bọn chúng. Bọn chúng ở trên đó tu luyện lâu như thế, coi như chuyến này đi không uổng công.

Hắn nói lời này đã bài trừ tất cả võ giả tán tu ra ngoài. Chỉ cần những thu lấy Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên này, như vậy nguyên khí bành trướng và hỏa nguyên tố sẽ biến mất.

Tễ Lâm nhíu mày quát:

- Không được, thế lực tông môn các ngươi tới ba người, thế lực thương hội chúng ta tới một người, phải phân một nửa.

- Phân ngươi một nửa, Tễ lão thất phu, ngươi nên chết tâm này đi.

Năm ngón tay Đàm Địa Quân bóp lại kêu răng rắc, vụ mai chi khí biến ảo ra ngoài, rất có bộ dáng một lời không hợp thì liều ngươi sống ta chết.

Tễ Lâm cười lạnh nói:

- Ở trước mặt ta ngươi trâu bò cái gì, vừa rồi không biết ai nằm như heo chết trên đất, nếu không phải ta có lòng từ bi, vừa rồi đã một chưởng đánh ngươi chết rồi.

Sắc mặt Đàm Địa Quân biến hóa, Tễ Lâm nói câu này là thật, chính mình lúc trước hoàn toàn mất đi sức chống cự nằm trên mặt dất, đối phương hoàn toàn có thể một chưởng giết mình, nhưng không có động thủ, không biết trong lòng đối phương nghĩ cái gì. Nếu như đổi lại chính mình chỉ sợ có khả năng đánh chết đối thủ rồi..

Trong lòng Tễ Lâm tức giận không thôi, hắn sao không nghĩ như thế. Nếu không có Lý Vân Tiêu ngăn cản, giờ phút này ba người đã sợ chết chắc rồi. Hiện tại vô duyên vô cớ nhiều ra ba người phân chia Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, ngẫm lại trong nội tâm bốc lửa.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:

- Về phần các ngươi phân phối thế nào ta mặc kệ, những tinh nguyên này ta được một nửa.

Hắn nói xong cũng mặc kệ những người khác có phản đối hay không, đã bắt đầu thu thập.

- Không được!

Bốn người đồng thời quát lên, sắc mặt đại biến.

Đàm Địa Quân càng tức giận lao tới, đáng tới một chưởng, quát:

- Dừng ta, đây là vật mọi người cùng sở hữu, ngươi dựa vào cái gì lấy một nửa!

Tâm niệm Lý Vân Tiêu khẽ động, Hồ Lô Tiểu Kim Cương bước lên, đánh Kim Cang Quyền ra, ngăn cản một chưởng của Đàm Địa Quân.

Khí kình cực lớn bắn ra ngoài, chấn Đàm Địa Quân lui ra sau liên tục, khí huyết trong người không ngừng quay cuồng. Hắn kinh hãi nhìn qua Hồ Lô Tiểu Kim Cương, lộ ra khó tin nổi.

Tuy lúc trước đã nhìn thấy thứ này phát uy, nhưng lường trước cũng chỉ có thực lực Võ Tôn bình thường mà thôi, điểm ấy hắn không có đoán sai, hắn nhìn ra một chưởng vừa rồi là do tài liệu chế tạo ra...

Một chưởng Võ Tôn đỉnh phong của mình phá vỡ Kim Cang Quyền của đối phương, khí lực phản chấn lên người đối phương, lại chỉ bức bách Hồ Lô Tiểu Kim Cương lui ra phía sau hai bước, dùng thân thể thừa nhận hoàn toàn, hơn nữa giống như không có việc gì, lại nhảy tới hai bước, giẫm hồi đứng tại chỗ, thủ hộ bên cạnh Lý Vân Tiêu.

Chẳng lẽ vật này đánh không chết?

Trong đầu Đàm Địa Quân sinh ra suy nghĩ cổ quái, hắn không tin như vậy, khôi lỗi bình thường thân thể mặc dù cường hãn, nhưng cũng giống như huyền khí, sau khi linh khí mất hết thì uy lực giảm đi. Nhưng Hồ Lô Tiểu Kim Cương hoàn toàn không có dấu hiệu này, nó giống như võ giả, có thể khôi phục nguyên khí.

Trên đời có loại khôi lỗi này?

Hắn nhất thời kinh ngạc đến ngây người, tiếp tục đánh cũng không phải, không đánh cũng không phải.

Tuân Tri Minh cùng Tiêu Minh Huy càng có thương tích trên người, nào dám đi lên chịu chết, chỉ có thể trừng mắt, gấp tới mức dậm chân.

Trong lòng Tễ Lâm cũng có băn khoăn, Mạc Tiểu Xuyên mất tích khó hiểu, làm cho nội tâm của hắn hoảng hốt, hôm nay chỉ có tin tưởng Lý Vân Tiêu hứa hẹn với hắn, càng không dám quá đắc tội đối phương.

Mấy người này đều có suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Vân Tiêu trắng trợn thu.

Lý Vân Tiêu cũng không để ý tới biểu lộ và phản đối của bọn họ, tiếp tục phối hợp thu thập Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, rất nhanh thu hơn phân nửa, lúc này mới dừng lại, nói:

- Còn lại các ngươi chia đi.

Bốn người đưa mắt nhìn qua phần nhỏ còn sót lại, nội tâm đang nhỏ máu.

Đàm Địa Quân quát to một tiếng xông lên đầu tiên, quát:

- Những cái này phải quy cho Bắc Đấu Tông!

Vụ mai chi khí của hắn tỏa ra, bao phủ lấy tinh nguyên, muốn thu toàn bộ.

Đồng tử Tễ Lâm đột nhiên co lại, mạnh mẽ chạy tới như bay, cầm cục gạch trong tay ném tới, quát:

- Lão thất phu cút cho ta, đừng mơ tưởng chiếm được của ta.

Cục gạch trong tay hắn biến lớn, giống như núi nhỏ trấn áp, uy lực mạnh mẽ.

Hai người đều là Võ Tôn đỉnh phong, Tễ Lâm sau khi điều tức và khôi phục thực lực, rất nhanh đánh loạn với nhau, tương ứng sắc mặt Tuân Tri Minh cùng Tiêu Minh Huy biến hóa, bọn họ có trọng thương trên người, không thể tham gia chiến đấu này, hơn nữa bết bát hơn là, nếu như lấy thực lực mà nói, hai người bọn họ chỉ sợ không thu được một khối Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên a.

Tuân Tri Minh nói:

- Vân thiếu, chúng ta cũng vì giúp ngươi cứu người mà xông vào tế đàn này, hơn nữa còn trúng nhiếp hồn chi thuật. Mặc dù không có giúp đỡ cái gì, ít nhất bổn ý là tốt, cũng bởi vì thế mà trọng thương. Nếu như vì vậy mà không phân được một khối Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, tâm của ta với Tiêu huynh cũng lạnh gia rồi.

Hắn tự biết không có hi vọng cướp được khối nào, cho nên bắt đầu đánh bài khổ cầu tình. Hơn nữa Lý Vân Tiêu người này tuy vô cùng hung hăng càn quấy và bá đạo, nhưng thông qua hắn quan sát, trên thực tế cũng không phải ngang ngược vô lý, thuộc về loại ăn mềm không ăn cứng.

Quả nhiên, Lý Vân Tiêu khẽ chau mày, nhân tiện nói:

- Vốn bảo tàng này nên thuộc về mọi người, mỗi người có phần mới là đạo lý. Không bằng ta phân xử, sẽ không biết Tễ hội trưởng cùng Đàm tông chủ định như thế nào?

Tễ Lâm cùng Đàm Địa Quân có thể bỏ qua Tuân Tri Minh cùng Tiêu Minh Huy, cũng không cách nào bỏ qua Lý Vân Tiêu, nghe xong lời ấy, hai người dừng chiến đấu, nhao nhao kêu lên:

- Chia thế nào?

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:

- Ta lấy đi một nửa tự nhiên sẽ không nhổ ra, nhưng nửa còn lại...

- Là còn nửa khắc...

Đàm Địa Quân tức giận cải chính, trong mắt muốn phóng lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.