- Ta bảo ngươi tránh ra, lỗ tai ngươi từ lúc nào trở nên không tốt vậy thế? Đừng tưởng rằng có một đám thần niệm ở đây thì ta sợ ngươi? Hôm nay người ta muốn giết, trừ phi bản tôn ngươi hàng lâm, nếu không không ai cứu được đâu!
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra một tia lạnh như băng, mà ngay cả Vương Cống cũng theo đó ngạc nhiên một chút, trong nội tâm khiếp sợ không thôi, chỉ là một thiếu niên Võ Tông, sao lại có ánh mắt lăng lệ ác liệt lạnh lùng như thế chứ?
- Tiểu tử, ta không biết ngươi có bối cảnh gì, nhưng nếu làm tổn thương ái tử ta, coi như bảy đại thế lực siêu cấp làm chỗ dựa cho ngươi, ta cũng sẽ không bỏ qua.
Vương Cống sắc mặt trầm xuống, hắn tựa hồ ý thức được tình huống có chút khó làm. Từ trong ánh mắt lạnh như băng kia của Lý Vân Tiêu, hắn thấy được vẻ kiên quyết của đối phương, là tự tin và kiên quyết mà chỉ có võ giả cường đại chính thức mới có, hắn lại nói:
- Huống hồ nếu ta bám vào trên người chấn nhi, thực lực lập tức có thể vọt tới Võ Đế, diệt sát ngươi căn bản chỉ là nhấc tay.
Vương Chấn khẩn trương nói:
- Phụ thân đại nhân, đệ đệ đã bị hắn giết chết
- Cái gì?
Vương Cống nghe tin tức đó, toàn bộ đầu óc đều phát mộng, tuy rằng Vương Đạt ngày bình thường ham ăn biếng làm, cả ngày không cầu tiến, cũng không được hắn yêu thích, nhưng dù sao cũng là con hắn, đặt ở toàn bộ Bắc Vực coi như là công tử ca nổi danh, ngày bình thường coi như là Võ Đế bình thường thấy được cũng phải cho vài phần mặt mũi, bây giờ lại chết rồi?
Một cổ lửa giận ngập trời lan tràn khắp toàn thân Vương Cống, thần niệm biến hóa kia dưới cổ lửa giận này cơ hồ như muốn tán loạn, như hỏa diễm nhảy lên, tùy thời lại đột nhiên dập tắt.
- Chết, đáng chết, đáng chết ah.
Vương Cống ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức cường đại ầm ầm tản ra, quay người lại phóng vào trong cơ thể Vương Chấn.
- Phụ thân, phụ thân đại nhân đừng a, thần niệm cường đại như thế bám vào trên người của ta, tất nhiên sẽ tổn hao nhục thể a ta, trực tiếp ảnh hưởng đến thiên phú võ đạo của ta.
Vương Chấn chấn động, muốn phản kháng. Hắn lúc trước sắp chết cũng không thả ra thần niệm của Vương Cống thần niệm, chính là sợ đối phương nhập vào thân thể mình, tuy rằng đây là thủ đoạn bảo vệ tánh mạng mà Vương Cống lưu cho hắn, nhưng không phải vạn bất đắc dĩ vẫn không muốn dùng đến, để tránh ảnh hưởng thiên phú võ đạo của mình.
- Đệ đệ của ngươi cũng đã chết, ngay cả đệ đệ cũng không bảo hộ được, còn làm được gì.
Vương Cống dưới cơn tức giận hận không thể một chưởng chụp chết hắn, mặc kệ mọi việc, liền trực tiếp nhảy vào trong cơ thể Vương Chấn. Vương Chấn lập tức lộ ra vẻ thống khổ ra, ngửa mặt lên trời không ngừng rống to, nhưng theo tiếng hô kia, lực lượng lại càng ngày càng mạnh, sau khi trực tiếp nhảy lên tới Võ Tôn đỉnh phong vẫn còn tăng lên
- Ah? Ngươi thật muốn đột phá đến Võ Đế sao? Ngươi phải biết rằng nếu đột phá Võ Đế, đừng nói thiên phú võ đạo của con ngươi, mà bộ thân thể này có thể cứu trị được không cũng là một vấn đề đấy.
Lý Vân Tiêu không nhanh không chậm nói, lâm không tựa ở trên người Hồ Lô Tiểu Kim Cương, trong mắt lộ vẻ trêu tức.
Bộ dạng này của hắn khiến Vương Chấn thiếu chút nữa tức giận đến thổ huyết, nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong, trực tiếp áp chế cảnh giới ở dưới Võ Đế, dù sao tiền đồ võ đạo của nhi tử cũng quan trọng hơn nhiều.
- Tiểu tử, dám giết con ta, lại bức ta phụ thể trên người ái tử, hôm nay lột da ngươi, lại từng chút đập nát xương cốt toàn thân, cho ngươi nếm hết tất cả thống khổ trên đời mà chết.
Vương Chấn thống khổ gào thét., tóc dài tản ra sau lưng, không gió mà bay, khí thế cả người bành trướng chưa từng có, còn kém một tia lực lượng là có thể đột phá đến Cửu Thiên Võ Đế rồi, nhưng vẫn bị hắn cưỡng ép áp chế xuống, để tránh thân thể Vương Chấn sụp đổ, ngón trỏ hắn vẽ một vòng trước người, một thanh kiếm quang liền hiển hiện trên đầu ngón tay, đầu ngón tay dẫn dắt trường kiếm xông về phía trước, mang theo từng vòng hào quang.
- Nhất Kiếm Khai Thiên.
Kiếm thế rất mạnh, Lý Vân Tiêu rất xa đã cảm nhận được cổ lực lượng kia, khổi khiến mặt và làn da trên người như gợn sóng, ở trước mặt Vương Cống hắn không dám thi triển Bất Diệt Kim Thân, nếu bị nhân ra thì phiền toái lớn rồi. Bị kiếm khí đối phương ép sát xuống, hắn bay lui về sau, Hồ Lô Tiểu Kim Cương thì dưới tâm niệm hắn khống chế, ngược lại gào thét lớn xông tới trước.
- Hừ, khôi lỗi Võ Tôn của gia tộc Thiên Diệp, chỉ thường thôi. Nhất Kiếm Khai Thiên, chém vỡ khôi lỗi này cho ta.
"Oanh"
Kiếm quang trực tiếp bổ vào trên quyền phong Hồ Lô Tiểu Kim Cương, quyền kình dưới một kiếm này liền biến mất, kiếm thế trực tiếp chém lên quyền cốt,, dốc sức liều mạng đè ép vào.
- Cái gì?
Vương Chấn chấn động, Nhất Kiếm Khai Thiên của hắn coi như là khôi lỗi Võ Tôn bát giai cũng có thể bị bổ thành hai nửa mới đúng, sao chỉ chém lõm được một chút. Kiếm khí kia cực mạnh mẽ, tuy rằng không cách nào phá được Hồ Lô Tiểu Kim Cương, nhưng cũng chấn cho bay ngược về sau.
- Thật mạnh, dù sao cũng là thần niệm của Vương Cống, nếu không coi như là Võ Tôn đỉnh phong bình thường cũng tuyệt đối không thể gây tổn thương đến thân thể Hồ Lô Tiểu Kim Cương được.
Lý Vân Tiêu đứng xa xa nhìn chiến đấu, sắc mặt bình tĩnh như nước, nhìn không ra cảm xúc trong lòng.
Bên kia Vương Chấn đã đại phát thần uy, chiêu chiêu đều đè ép Hồ Lô Tiểu Kim Cương, hoàn toàn áp chế hắn không có chút lực hoàn thủ, đại lượng chiêu thức đều đánh lên người, nếu không phải trong tài liệu cửu giai của Tử Thanh song kiếm lại gia nhập vào chút Thiên Chiếu Khuyết Kim thì dưới loại liên kích cường đại này thân thể sợ rằng đã hỏng mất rồi..
Hồ Lô Tiểu Kim Cương là bán thú chi thân, cũng có lửa giận của mình, hắn liên tục gầm rú, lại không thể làm gì, bị đánh đến cơ hồ không làm được gì.
Vương Chấn lại kinh hãi không thôi, vũ kỹ và lực lượng của hắn, cho dù đối phương là khôi lỗi cửu giai, cũng đã sớm nên hỏng rồi mới đúng, nhưng giờ chỉ có thể lưu lại dấu vết trên thân thể, không cách nào xâm nhập làm bị thương hạch tâm bên trong.
- Chẳng lẽ thật là khôi lỗi cửu giai? Hoặc là lúc luyện chế khôi lỗi cửu giai đã cho vào thứ gì đó trân quý dị thường, kết quả lại luyện chế thất bại trở thành bát giai, lúc này mới xuất hiện thực lực bát giai, mà cường độ thân thể còn hơn cả cửu giai bình thường?
Vương Chấn rất nhanh nhận đồng suy đoán của mình, thầm nghĩ "đúng vậy, nhất định là như vậy rồi, xem ra phải dùng chiêu thức cường đại hơn mới được"
Hắn đột nhiên thu hồi công kích, hai tay ôm lấy vòng tròn trên không trung, một cổ màu xanh da trời nhàn nhạt hiện ra quanh thân, quang ảnh huyền diệu chiếu sáng cả mảnh trời, còn có ký hiệu như hoa vân thoáng hiện trong quang ảnh, hắn quát khẽ: