Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 943: Diệu linh nhất thức quyết (2)



Hoa văn trong quang ảnh kia lập tức thu vào trong chưởng, thân thể Vương Chấn xuyên thẳng qua trong lam quang, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước người Hồ Lô Tiểu Kim Cương, nhất thức đánh xuống.

Hồ Lô Tiểu Kim Cương hét lớn một tiếng, Kim Cương Quyền chấn vỡ không gian, vô cùng dũng mãnh, nhưng lại bị một cổ lục lượng vô cùng cường đại ngăn cản, cả người lập tức lâm vào trong một mảnh lam nhạt, không biết lực lượng khổng lồ từ đâu tới đang xé rách lấy thân thể của hắn, phảng phất như cự lực vô tận muốn xé rách hắn vậy

"Phanh"

Bỗng nhiên tay phải Hồ Lô Tiểu Kim Cương đứt gãy ra, trực tiếp chui vào giữa lam quang, liền biến mất không thấy gì nữa, trên thân thể cũng bắt đầu xuất hiện khe hở, cả người giãy dụa không thôi trong quang mang.

- Ah? Đây là Diệu Linh Nhất Thức, một trong ba thức võ kỹ vô thượng của Diệu Huyền Tông sao? Quả nhiên có chút môn đạo, dưới điều kiện không dẫn động quy tắc Thiên Địa cũng có thể thi triển ra uy lực như thế, nếu như là do bản tôn Vương Cống thi triển ra, sợ rằng Hồ Lô Tiểu Kim Cương phải lập tức tựu tan thành mây khói nha.

Lý Vân Tiêu thấy Hồ Lô Tiểu Kim Cương sắp không duy trì được thêm nữa, lúc này mới chạy như bay đến, chỗ mi tâm mở ra Thái Cổ Thiên Mục, lập tức bắn ra một cổ cương phong lực, xoay tròn trên không trung, chỉ một lượt hô hấp đã hóa thành lớn hơn mười lần, cuốn tới nối tiếp Thiên Địa.

- Đây là gió lốc gì, sao lại có lực áp bách cường đại như thế, tuy rằng lực lượng cũng không được, nhưng loại uy áp đẳng cấp này lại có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng.

Vương Chấn mặt sắc trở nên ngưng trọng, Hồ Lô Tiểu Kim Cương dưới Diệu Linh Nhất Thức Quyết của hắn sắp sụp đổ rồi, lại không thể tưởng được Lý Vân Tiêu còn có thủ đoạn bực này. Nhưng cương phong kia tự nhiên không thể tổn thương đến hắn, hắn hừ lạnh một tiếng đang muốn không ra tay, nhưng trong lòng lại chấn động mãnh liệt, một ngụm tâm huyết phun lên yết hầu, thiếu chút nữa đã ọe ra.

Sau khi thi triển Diệu Linh Nhất Thức Quyết, cỗ thân thể này của Vương Chấn đã chịu gánh nặng tới cực điểm, nếu cưỡng ép phân tâm thi chiêu thì nhất định sẽ suy giảm tới thân thể, lưu lại tai hoạ ngầm.

- Võ Tôn nhất tinh vậy mà chỉ có trình độ này ư?

Hắn cực kỳ bất mãn thu hồi thức võ ky kia của mình, dưới chân hóa thành một đạo quang mang, liền phi thân né tránh vòi rồng chi lực của Thái Cổ Cương Phong.

- Tiểu tử, ngươi đến cùng là người nào, đã dám giết tái tử ta, thì phải có dũng khí gánh chịu lửa giận của Diệu Huyền Tông, nếu không thì là nam nhân gì chứ?

Vương Chấn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, mình tự mình ra tay, lại vẫn không thể bắt được kẻ này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Lý Vân Tiêu vung tay lên gọi Hồ Lô Tiểu Kim Cương về, cười nói:

- Sớm muộn gì cũng biết, đừng nóng vội nha. Nhẫn nại chút đi, lưu chuyện thú vị ở phía sau, không phải sẽ chơi rất vui sao?

- Hừ, dung mạo của ngươi ta đã nhớ kỹ chỉ cần ngươi ở Bắc Vực một ngày, thì đừng mơ có thể an nhàn.

Vương Chấn hừ lạnh một tiếng, quay người bay về phương xa.

Nếu bộ thân thể này còn có thể duy trì thời gian uống cạn chung trà thì hắn có mười thành nắm chắc chém giết Lý Vân Tiêu. Nhưng kết quả lại không như mong, đã vậy còn không bằng sớm rời đi, miễn cho dừng lại trên người Vương Chấn thời gian quá dài, suy giảm tới thiên phú võ đạo của ái tử vậy thì cái được không bù cái mất ròi.

Lý Vân Tiêu đứng nguyên tại chỗ, nhìn qua thân thể Vương Chấn rời đi, thẳng đến khi biến mất trong tầm mắt.

Thanh âm Yêu Long truyền đến, nói:

- Vì sao không đuổi? Hắn hiện giờ không giết được ngươi, ngươi chỉ cần đi theo, kéo dài tới khi thân thể hắn không chống đỡ nổi nữa, đến lúc đó thần niệm tự nhiên ly thể mà đi, liền có thể một lần hành động đánh chết. Biện pháp này, ta không tin ngươi không nghĩ tới.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Giết người không phải mục đích của ta, nếu Vương Cống đã ra mặt, coi như là quen biết cũ, cho hắn chút mặt mũi thì đã sao. Huống hồ Vương Cống coi như là một phương hào kiệt, nếu như bức áp hắn, khiến điên cuồng trả thù thì ta cũng không chịu đựng nổi.

Nụ cười trên mặt hắn càng thêm cổ quái, nói:

- Huống hồ, còn có một vị Hoàng Tước đang âm thầm nhìn chằm chằm vào, ta cũng không muốn làm mai mối cho người khác.

Hắn vừa dứt lời, trên không gian cách đó không xa hiện ra vằn nước, chấn động ra, một gã nam tử thanh niên mặc áo tở màu đỏ nhạt chậm rãi từ không trung đi ra, nam tử một thân phục trang đẹp đẽ, thần thái phi thường.

Sau khi nam tử kia đi ra, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên Hồ Lô Tiểu Kim Cương, mở miệng nói:

- Khôi lỗi này cực kỳ kỳ lạ, tiểu huynh đệ ngươi nói cái giá đi, vô luận bao nhiêu tiền ta đều mua.

Thậm chí có người mua bán như thế, mở miệng đã nói vô luận bao nhiêu tiền cũng mua, ngoại trừ kẻ đần ra, cũng chỉ có người tuyệt đối tự tin về tài lực của mình, hơn nữa nhìn phục sức người này mang trên người, chính là thuộc về loại thứ hai.

Lý Vân Tiêu nhìn bộ dáng người này, cười nói:

- Khoe của? Ngươi ăn đã ăn qua Trà Diệp Đản chưa?

- Khục khục, cái đó quả thật ăn không nổi.

Trên mặt nam tử lộ vẻ cố chấp, nói:

- Đừng cứng đầu nữa, khôi lỗi này bao nhiêu tiền báo giá đi, ca sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.

Lý Vân Tiêu híp mắt, nam tử trước mắt này cũng không đến 30, còn trẻ hơn cả Vương Chấn, nhưng tu vị lại ẩn ẩn trên cả Vương Chấn, ít nhất cũng là Võ Tôn nhị tinh.

Bắc Vực quả nhiên là nơi mạnh nhất trong Tứ đại vực, tùy tùy tiện tiện có thể thấy được người trẻ tuổi cấp bậc Võ Tôn đi đầy đường, cái này nếu đặt trong ba vực khác, cũng là nhân vật cấp bậc trưởng lão trong môn phái rồi.

- Đã không có Trà Diệp Đản, vậy thì tùy tiện cho mấy vạn miếng đan dược cửu giai đi, cái khôi lỗi này ngươi cứ lấy đi.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng hừ hừ nói.

- Ha ha, như vậy không thoải mái.

Thanh niên nam tử cười nói:

- Ta thấy khôi lỗi này của ngươi cũng không hẳn là vật cửu giai, có lẽ tài liệu thập phần quý trọng, hẳn là lúc luyện chế xảy ra vấn đề lúc này mới ngã xuống bát giai a. Như vậy đi, ta ra hai phần nguyên liệu khôi lỗi này của ngươi, có được không?

Lý Vân Tiêu nói:

- Ngươi muốn lừa gạt luyện phương khôi lỗi của ta sao?

- Ha ha, ta cũng không có hứng thú kia.

Trên mặt thanh niên nam tử lộ ra thần sắc khó xử, kêu lên:

- Đến cùng có bán hay không?

Lý Vân Tiêu cười hắc hắc, Hồ Lô Tiểu Kim Cương hóa thành một đạo quang mang bị hắn thu vào mi tâm, liền lao về phía thành Vũ Phong, không để ý tới người nọ nữa.

- Này này, sao ngươi lại không lễ phép thế chứ?

Thanh niên nam tử kia đuổi theo, quát:

- Ngươi là đệ tử phái nào, vừa rồi lại muốn mưu sát Đại công tử Diệu Huyền Tông, ta đã tận mắt thấy được a!

Lý Vân Tiêu dừng bước lại ra, nhìn hắn nói:

- Vừa rồi chính là ngươi nói cho ta biết vị trí của Vương Chấn, hơn nữa ngươi cũng nên biết trên người hắn có dấu thần niệm của Vương Cống a, ngươi rốt cuộc là ai? Ta phải nói chuyện này cho Vương Cống biết, oan ức không thể một mình ta gánh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.