Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 953: Mời (2)



Tất cả mọi người nghe thấy như lọt vào trong sương mù, nhưng có thể khẳng định một điều, đó là khối kim loại lớn chừng ngón cái trong tay Lý Vân Tiêu có lai lịch rất lớn, ngay cả người chuyên môn xem xét bảo vật cũng cảm thấy động tâm không thôi.

Cửu Di nói với Tất Diệp nói:

- Thiếp thân đi ra ngoài cũng không mang quá nhiều nguyên thạch trên người, chỉ có chừng hai tỷ, có thể coi như tiền thế chấp được không? Nếu hai vị đại nhân lo lắng thì ta còn có thể đưa ra những vật khác nữa để thế chấp.

Tất Diệp nói:

- Lời Cửu Di nói tự nhiên có thể tin, không cần thế chấp.

Cửu Di nói:

- Nếu vậy thì xin đa tạ hai vị rồi. Hai vị chỉ cần chờ ở phủ thành chủ một lát, ta sẽ cho người đưa nguyên thạch tới ngay.

Nàng phân phó mỹ tỳ bên người một chút, mỹ tỳ kia liền vội vàng rời đi.

Lý Vân Tiêu cũng không khách khí tiến lên, trực tiếp thu cái rương có chừng hai nghìn viên Băng Ngọc Châu kia vào trong túi, mặt không biểu tình trở lại sau lưng Hồ Lô Tiểu Kim Cương.

Chỉ là ánh mắt mọi người dừng trên người hắn cũng ngày càng nhiều, ánh mắt cũng càng ngày càng phức tạp, sợ là đã bị không ít người nhớ thương trong lòng rồi.

Người còn lại cũng bắt đầu lục tục ngo ngoe lấy ra vật phẩm, giao dịch lẻ tẻ, nhưng đều không có vật gì kinh diêmx. Ngược lại hai người của đảo Tự Tại giao dịch cực kỳ nhiệt tình, đây cũng là do vật tư trên đảo vốn cực kỳ thiếu thốn.

Cửu Di bắt đầu có chút không yên lòng, sau khi đợi mỹ tỳ kia mang nguyên thạch tới, giao cho Tất Diệp, liền hạ thấp người muốn cáo từ, tựa hồ nóng lòng muốn đạt được khối Thiên Chiếu Khuyết Kim kia của Lý Vân Tiêu.

Cảnh Tinh cười khổ không thôi, cũng không thể cường lưu người ta, nhân tiện nói:

- Dương Bình ngươi tiễn đưa Cửu Di và Vân thiếu rời đi, nơi này do ta tiếp tục chủ trì a.

Cửu Di nói:

- Vậy thì làm phiền Dương đại nhân rồi.

Lệ Phi Vũ cũng đứng lên, nói:

- Ta cùng đi với Vân thiếu, cũng muốn tới chỗ Cửu Di ngồi một chút, không biết có quấy rầy không?

Cửu Di khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng không quá nguyện ý, nhưng thân phận và địa vị của Lệ Phi Vũ lại khiến nàng không cách nào cự tuyệt, đành phải nói:

- Hoan nghênh đến cực điểm, còn rất mong Lệ công tử thường đến ngồi một chút đấy.

Lệ Phi Vũ cười nói:

- Tất nhiên, tất nhiên.

Nhìn qua thân ảnh mấy người rời đi, mọi người ở đây không ít người đều có chút không thể bình tinh, trong đại sảnh tràn ngập các khí tức không an phận, những bảo vật trên người Lý Vân Tiêu thật sự khiến người quá mứ nhớ thương rồi.

Dương Bình đưa ba người đến bên ngoài phủ thành chủ, trên không đã sớm có một chiếc chiến hạm trang trí xa hoa lơ lửng trên không trung. Chiếm hạm kia đẳng cấp cũng không cao, nhưng lại trang trí thập phần thanh nhã tươi mát, giống như khuê phòng nữ tử vậy, còn tản mát ra mùi thơm ngát nữa.

Lệ Phi Vũ cười nói:

- Phượng Liễn chi chu của Cửu Di, thiên hạ mấy người có thể trèo lên, hôm nay có thể tiến tới kiến thức một phen rồi.

Cửu Di khẽ cười nói:

- Lệ công tử nếu muốn xem, bất luận lúc nào cũng có thể đến. Thiếp thân đây chẳng qua chỉ dùng để thay đi bộ thôi, cũng không phải Nặc Á chi chu, có gì đẹp mắt đâu chứ?

Lệ Phi Vũ bỗng nhiên căng thẳng, nói:

- Nghe nói Nặc Á chi chu xuất thế, hơn nữa tìm được chủ nhân, cũng không biết thật hay giả, Cửu Di có nghe nói không?

Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, im im lặng lặng lắng nghe.

Diệp Phàm đạt được Nặc Á chi chu, mặc dù người biết trên cơ bản đều đã chết sạch, nhưng thiên hạ không có tường không lọt gió, truyền đi chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Cửu Di nói:

- Việc này ta cũng từng nghe nói qua, nhưng tin tức Nặc Á chi chu xuất thế cũng không phải lần đầu tiên truyền ra, kết quả cuối cùng đều chỉ là tin giả cả.

Lệ Phi Vũ nói:

- Nhưng chuyện lần này lại có chút vô cùng kì diệu, dường như là thật, hơn nữa tựa hồ có liên quan nhất định đến Đường Kiếp của Tứ Cực Môn nữa.

Cửu Di lộ ra vẻ trầm tư, nói:

- Ah? Sẽ không phải là Đường Kiếp đã nhận được Nặc Á chi chu đấy chứ? Cửu Di biết rất rõ dương thược của Nặc Á chi chu vẫn một mực ở trong tay Thương Minh các ngươi, năm nay không phải vừa vặn đến phiên Tứ Cực Môn chưởng quản sao?

Lệ Phi Vũ thở dài, nói:

- Ai, đây quả thật là một chuyện đau đầu, thật thật giả giả, hư hư thật thật, muốn biết rõ ràng chân tướng, cần quá nhiều thời gian tinh lực rồi. Ta cảm thấy Thiên Võ Giới càng ngày càng không yên ổn, nếu lời đồn là thật..., vậy thì đây chính là đại sự thứ hai từ sau khi Tu Di Sơn ở Nam Vực sụp đổ rồi.

Hắn nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:

- Vân thiếu có từng nghe qua chưa?

Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ cổ quái, Hồ Lô Tiểu Kim Cương trầm giọng nói:

- Chưa từng nghe nói. Chuyện mà Vạn Bảo Lâu ngươi cũng không xác định, chúng ta làm sao biết được.

Lời này của hắn cũng không sai, hai chuyện này đều là do chính tay hắn gây nên, quả thật chưa từng "Nghe nói" qua.

Cửu Di cười nói:

- Đúng vây, trong thiên hạ này, tin tức linh thông nhất sợ rằng chính là Thương Minh rồi.

Nàng liếc qua Hồ Lô Tiểu Kim Cương, sau đó nhìn Lý Vân Tiêu cười nói:

- Vân thiếu, ta sớm biết ngươi chính là chân thân, không cần giả bộ trước mặt ta làm gì. Người Mai gia trình độ thức bảo thiên hạ vô song, cỗ khôi lỗi này của ngươi thật sự là bảo bối vô thượng, lại có cả linh thức ở trong đó, tuy rằng phẩm cấp bát giai, nhưng giá trị lại không dưới bảo vật cửu giai

Lý Vân Tiêu cũng không hề thấy áp lực, nhẹ nhàng cười cười, một chưởng vỗ vào trên người Hồ Lô Tiểu Kim Cương, trực tiếp thu hắn vào trong cơ thể, lúc này mới cười nói:

- Vừa vặn, ta cũng không cần phải giả bộ đ nữa, rất mệt đấy.

Ba người bèn nhìn nhau cười, hóa thành một đạo quang mang bay vào trong Phượng Liễn kia.

Bên trong thậm chí có lâu thai ngọc vũ, trồng đầy các loại các loại linh hoa dị thảo, còn có chồng chất đại lượng quái thạch hình thù kỳ lạ. Các loại mỹ tỳ xuyên thẳng qua trong đó, có loay hoay xếp đá, có tu bổ hoa cỏ, khiến cả chiến hạm giống như một tiểu viện tươi mát vậy.

Lý Vân Tiêu và Lệ Phi Vũ liếc nhìn nhau, đều cười khổ không thôi, cũng chỉ có nữ tử mới có tâm tư làm ra những thứ này.

Lý Vân Tiêu hiếu kỳ nói:

- Mai gia xuất hiện ở đấu giá hội các nơi tới giờ đều là nam tử, hơn nữa căn bản đều là lão đầu, vì sao ở bên người Cửu Di đều là nữ tử, lại chưa từng thấy qua bất kỳ nam nhân nào cả?

Cửu Di cười nói:

- Việc này để thiếp thân từ từ nói ra, hai vị kính xin vào trong ngồi.

Chiến hạm hóa thành một đạo quang mang liền biến mất ở trên không phủ thành chủ, rất nhanh đã ra khỏi thành Vũ Phong, lao vút về hướng đông.

Thành Vũ Phong tuy lớn, nhưng thật sự khôn dung được quá nhiều tông phái, rất nhiều thế lực đều thành lập phủ đệ trong linh sơn đại xuyên ở bốn phía. Chiến hạm hướng đông bay ra hơn mười dặm sau đó vậy mà trực tiếp hư không tiêu thất, xuyên qua trong hư không.

Chỗ của Mai gia cực kỳ bí ẩn, rất ít người biết đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.