- Còn có thể là ai nữa, chính là vị đại nhân Võ Đế có thể vận dụng không gian chi thuật đến xuất thần nhập hóa, nghe đồn đã thập phần tiếp cận Thập Phương Thần Cảnh, trên Thiên Địa Phong Vân Bảng vài chục năm trước dùng chiến tích kinh thế bài danh thứ hai, được Thánh Vực ban cho phong hào "Hư Không" kia,
- Đệ nhị Võ Đế Trác Thanh Phàm.
Mai Đông Nhi cũng cực kỳ hoảng sợ, bị cái tên này dọa sợ, trên mặt dâng lên một mảnh ửng hồng.
Những cái tên kia giống như thần ngôn vậy, cơ hồ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Võ giả đại lục Thiên Vũ có rất nhiều người đã nghe qua những cái tên vĩ đại này.
Mạc Tiểu Xuyên hừ lạnh nói:
- Tuy rằng ta không phủ nhận Trác Thanh Phàm rất lợi hại, nhưng đứng hàng thứ hai, ta xem ít nhất cũng dựa vào chút vận khí.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ không phục, tự nhiên là không phục thây Cổ Phi Dương. Ở trong lòng hắn Cổ Phi Dương vĩnh viễn là cường đại nhất, coi như là Ngạo Trường Không, hắn cũng không cho rằng có thể đánh bại sư phó hắn.
Lời Mạc Tiểu Xuyên nói khiến mọi người một hồi mồ hôi lạnh đầm đìa, tất cả đều im lặng, không biết nên nói tiếp thế nào.
Có can đảm bình luận về thập đại Võ Đế, tất cả đều là người ngông cuồng vô tri, nhưng thực lực Mạc Tiểu Xuyên lại cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hiển nhiên không phải là người ngông cuồng.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Trác Thanh Phàm thực lực cường hoành, bài danh thứ hai cũng không sai.
Thân hình Mạc Tiểu Xuyên chấn động, nhìn Lý Vân Tiêu, trog thiên hạ này không có bất luận chuyện gì, bất luận cường giả tuyệt đại nào có thể lọt được vào mắt hắn, vậy mà lại tôn sùng Trác Thanh Phàm như thế, khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Mọi người cũng nhìn qua nhau, đều lộ vẻ không biết giải quyết thế nào và im lặng, xem ra tựa hồ Lý Vân Tiêu cực kỳ quen thuộc Trác Thanh Phàm, tất cả đều khẽ chau mày, cảm thấy thập phần hiếu kỳ, nhưng lại không biết nóigì.
Mạc Hoa Nguyên càng kinh hãi trong lòng, đối với thân phận Lý Vân Tiêu có rất nhiều suy đoán, nhưng đều bị loại trừ. Bất đắc dĩ đại ca của mình như thế nào cũng không chịu nói ra, càng khiến cho hắn hiếu kỳ khó nhịn.
Cửu Di khổ sở nói:
- Lệ công tử, Vạn Bảo Lâu có thể khinh động Trác đại nhân ra tay không?
Lệ Phi Vũ cười khổ lắc đầu, nói:
- Cửu Di không khỏi quá để mắt Vạn Bảo Lâu rồi. Trác Thanh Phàm chính là người hành tung mờ ảo bất định nhất trong thập đại Võ Đế, cho dù là Thánh Vực ra mặt, ngươi nhìn thấy bản tôn hắn hàng lâm, cũng chưa hắn là chân tướng.
Cửu Di biết rõ lời ấy không sai, nói với Lý Vân Tiêu:
- Vân thiếu có thể lại tiến cử một người được không?
Lý Vân Tiêu trầm tư một lát sau, nói:
- Còn có mấy người có lẽ có thể giải quyết vấn đề này, ta lại không có nắm chắc. Nhưng mời bọn hắn, tuyệt đối không dễ hơn tìm Trác Thanh Phàm. Còn một cách có thể thử, thế gia khôi lỗi chi thuật vô song thiên hạ, thế gian Thiên Diệp, có lẽ có thể phá vỡ khốn cảnh này.
- Thế gia Thiên Diệp?
Lệ Phi Vũ nhịn không được hỏi:
- Đầu khôi lỗi bát giai kia của Vân thiếu có phải là xuất phẩm của thế gia Thiên Diệp không?
Lý Vân Tiêu không đáp, chỉ nhàn nhạt nói ra:
- Thế gia Thiên Diệp tuy rằng hành tung khó tìm, nhưng vẫn có liên hệ với một ít thế lực trên đại lục. Nếu là Vạn Bảo Lâu có thể hỗ trợ, tìm ra được còn dễ hơn tìm Trác Thanh Phàm nhiều, cũng dễ thỉnh động hơn nhiều.
Lệ Phi Vũ nói:
- Đúng là như thế, ta sau khi trở về liền bảo người tìm kiếm nơi hạ lạc của thế gia Thiên Diệp ngay.
Cửu Di tựa hồ thấy được một tia hi vọng, gật đầu nói:
- Đa tạ Vân thiếu chỉ điểm, cũng đa tạ Lệ công tử tương trợ
Lệ Phi Vũ khua tay nói:
- Cửu Di khách khí, nếu thần thông Mai gia bị thất truyền, đối với Thương Minh mà nói cũng là tổn thất thật lớn.
Mạc Hoa Nguyên đột nhiên mở miệng nói:
- Cửa này hồn nhiên tự nhiên, không hề có khe hở, không biết chìa khóa kia cắm vào chỗ nào? Chỗ lỗ khóa ất nhiên là chỉ về phía không gian thật thể ở đối diện, hình thành một đạo liên hệ, nếu mọi người liên thủ công kích vào lỗ khóa thì cũng có thể mở ra một thông đạo rồi.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Đúng vậy, Mạc đại sư nói rất đúng. Chỉ là vạn nhất thất bại, một tia liên hệ duy nhất giữa hai không gian độc lập bị đứt gãy, như vậy Vô Định Hà sẽ thật sự vĩnh viễn biến mất rồi
Mạc Hoa Nguyên nghe hắn gọi mình là Mạc đại sư, mà là gọi đại ca mình là tiểu Xuyên, nội tâm cực kỳ không được tự nhiên, ngượng ngùng nói:
- Vân thiếu trực tiếp gọi ta Hoa Nguyên là được.
Cửu Di nói:
- Thủ pháp nơi này thập phần tinh diệu, chìa khóa kia cũng không phải chìa khòa bình thường, mà là một khối ngọc bội và một bộ linh quyết, phối hợp lại mới có thể mở ra cánh cửa này.
Mạc Hoa Nguyên nói:
- Thì ra là thế.
Trên mặt hắn lộ ra vẻ tán thán, hiển nhiên thập phần bội phục thủ pháp tạo ra nơi này..
Mai Đông Nhi thân thể mềm mại khẽ run lên, nàng vươn tay ra, một khối mỹ ngọc toàn thân trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay:
- Cái này, khối ngọc này chẳng lẽ là chìa khóa kia sao?
- Ah.
Cửu Di khiếp sợ quát to một tiếng, xông tới như bay, một bả túm lấy mỹ ngọc trong tay Mai Đông Nhi, nâng trong tay cẩn thận quan sát, thân hình nhịn không được run rẩy kịch liệt.
Mai Đông Nhi nói:
- Đây là ngọc bộ mẫu thân để lại cho ta, bảo Oa bà bà cùng mang ra khỏi Mai cốc. Trong lá thư lưu lại có nói chờ ta trưởng thành, liền mang theo khối ngọc bội này quay về Mai cốc, chẳng lẽ đây chính là chìa khóa sao?
- Uyển Bạch ngươi đang giở trò quỷ gì.
Gương mặt Cửu Di có chút trở nên dữ tợn, thấp giọng quát ầm lên:
- Ngươi đùa nghịch tất cả người Mai cốc, gián tiếp hại chết mẫu thân của ta, nữ nhân độc ác kia, ngươi đến cùng muốn làm gì.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, thì ra cái gọi là chìa khóa kia cũng không phải mất đi, mà là bị Uyển Bạch vụng trộm đưa ra khỏi Mai cốc.
Mai Đông Nhi nhịn không được nói:
- Thế nhưng vì sao lại vậy? Mẫu thân đại nhân của ta vì sao phải không tiếc bỏ mạng cũng muốn mang ngọc bội kia đi, rồi lại muốn ta ngày sau đưa về?
-Mẫu thân ngươi xưa giờ vẫn là quái nhân, tâm tư của nàng ai có thể biết, hừ
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng trên khối mỹ ngọc kia, trầm tư nói:
- Thì ra là thế, hẳn là như vậy mới có thể nói thông được.
- Cái gì, Vân thiếu ngươi nhìn ra điều gì?
Mai Đông Nhi vội vàng hỏi, sau khi biết được chìa khóa cũng không mất đi, nội tâm của nàng khiếp sợ dị thường, không rõ mẫu thân vì sao phải làm vậy, ngay cả tánh mạng của mình cũng không cần, nguyên nhân trong đó hiển nhiên sẽ không đơn giản.
Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia không đành lòng, nói:
- Ngươi thực sự muốn biết sao?
Mai Đông Nhi ngây thơ đáp:
- Đương nhiên, có gì ta không thể biết sao?
Còn lại mọi người cũng là trong nội tâm rùng mình, tựa hồ nghĩ tới điều gì.