Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 963: Lẻn vào (2)



Mạc Hoa Nguyên cúi người xuống dò xét một chút, nói:

- Nàng không có việc gì, chỉ là cảm xúc quá mức kích động nên mới ngất đi thôi.

Lệ Phi Vũ thở dài:

- Mặc cho ai gặp phải loại chuyện này, đều không thể không bi thương.

Lý Vân Tiêu cũng than nhẹ một tiếng, hỏi Cửu Di nói:

- Bên trong Vô Định Hà này, ta có thể vào xem một chút không?

- Cái gì? Vân thiếu đi xuống dưới?

Cửu Di ngây ngốc một chút, ngạc nhiên nói:

- Ngươi không sợ?

- Sợ cái gì?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Sợ về sau chỉ sinh nữ hài sao?

Cửu Di trên mặt ửng đỏ, nói:

- Cái này đương nhiên cũng là một băn khoăn.

Lý Vân Tiêu cười to nói:

- Nữ hài thì nữ hài, ta còn rất thích đấy.

Hắn nhìn Lệ Phi Vũ một cái, nói:

- Lệ công tử có hứng thú xuống dưới thử một lần không? Tiểu Xuyên và Hoa Nguyên thì sao?

Sắc mặt ba người đều có chút trắng bệch, vội vàng nhao nhao lắc đầu lui về phía sau, Tiểu Huyền Tử cũng lui lại một bước, sợ Lý Vân Tiêu kéo theo hắn cùng xuống dưới.

Bọn họ đều là đệ tử, đại thế gia nối dõi tông đường là đại sự hạng nhất thập phần trọng yếu, nếu biến thành chỉ có thể sinh nữ hài, sợ rằng sẽ bị trưởng bối gia tộc trực tiếp một chưởng đập chết mất.

- Vân thiếu, ta thấy ngươi cũng đừng nên đi xuống, ta đoán chừng không có gì hay để xem cả.

Mạc Tiểu Xuyên ngượng ngùng nói, hắn cũng không hi vọng sư phó vô hậu a!

- Không có việc gì, các ngươi cứ chờ ta ở đây.

Lý Vân Tiêu quay người liền nhảy vào trong Vô Định Hà, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, rất nhanh đã không thấy bóng dáng

Mạc Tiểu Xuyên sắc mặt hơi tái, nói:

- Cửu Di, phía dưới không có nguy hiểm gì chứ?

Cửu Di lắc đầu nói:

- Kết cấu linh khí ở đây đã bị tổ tiên phân tích qua vô số lần, ngoại trừ Hà Uấn ra cũng không còn thứ khác. Nhưng sâu dưới sông 500m lại có Hà Uấn chi độc rất mạnh, coi như là ta cũng không dám lặn xuống quá sâu, vật kia tích lũy đến trình độ nhất định, sẽ sinh ra tính ăn mòn rất mạnh, thân thể căn bản không cách nào thừa nhận nổi

Mạc Tiểu Xuyên nghe vậy cũng không nói, mà trực tiếp ngồi xếp bằng trên vách núi, bắt đầu chờ đợi.

Lý Vân Tiêu rơi vào trong nước sông, lập tức cảm nhận được một cổ cảm giác man mát, thoải mái nói không nên lời. Sông nước này trên cơ bản đều là do linh khí biến thành, rót vào trong cơ thể hắn.

Thanh âm Yêu Long truyền đến, nói:

- Chẳng lẽ ngươi là muốn ở chỗ này tu luyện đột phá đến Võ Hoàng sao? Vì cảnh giới ngay cả nối dõi tông đường cũng không cần?

- Hừ, chẳng qua chỉ là độc tính, chẳng lẽ có thể làm gì được ta sao?

Lý Vân Tiêu vận pháp quyết, quanh thân lập tức hiện ra một tầng kim quang bao phủ, tách nước sông ra, không ngừng chìm xuống sâu.

- Ngươi ngăn cách linh dịch như vậy còn tu luyện thế nào đây?

Yêu Long khó hiểu nói.

Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe ra một đạo tinh mang, khẽ nói:

- Ai nói ta muốn tu luyện chứ, vốn định quay về thành Viêm Vũ một chuyến, bây giờ xem ra cũng không cần nữa.

Yêu Long cả kinh nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn... "

Trong mi tâm Lý Vân Tiêu bắn ra một đạo tinh mang, Giới Thần Bi hóa thành cao chửng nửa người, đặt song song với hắn, không ngừng chìm xuống dưới.

- Ân, linh khí ở đây còn khủng bố ở cả thành Viêm Vũ, tuy rằng ẩn chứa độc tính nhất định, nhưng cũng đủ chữa trị cái bia này rồi. Đợi sau khi chữa trị xong lại bài trừ toàn bộ linh khí bên trong, có lẽ cũng không lưu lại Hà Uấn tàn độc đâu.

Lý Vân Tiêu trầm tư nói.

- Thôi đi, ta còn tưởng rằng ngươi không sợ chỉ sinh nữ hài đấy chứ!

Yêu Long khinh bỉ nói.

Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:

- Ta sinh nam sinh nữ liên quan gì tới ngươi, nếu còn nói linh tinh ta sẽ rút người ném vào trong Vô Định Hà cho ngươi xem thử.

Yêu Long sắc mặt đại biến, dùng tính cách của Lý Vân Tiêu, hắn thật sự có khả năng làm ra được, trên mặt lộ ra vẻ giận dỗi, không dám lên tiếng.

Lý Vân Tiêu cùng Giới Thần Bi hợp thành một thể, bốn phía cách ly ra một đạo trạng thái chân không, hắn không ngừng đánh pháp quyết vào trong bia. Trên Giới Thần Bi hiện ra quang hoa, từng cái thoáng hiện, lưu quang vận chuyển trong đó.

Lý Vân Tiêu hóa thành một đạo quang mang, trực tiếp bắn vào trong Giới Thần Bi, thần quyết văn tự không ngừng hiển hiện tại không gian trong bia, tản mát ra vận luật cường đại, từng đạo lực lượng quy tắc lập loè bất định, khiến người không thể nắm lấy.

"Uống"

Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, hai tay lăng không hư điểm, mỗi một ngón tay rơi xuống đều mang ra tàn ảnh và huyễn quang, rất nhanh một cái pháp trận màu vàng hình tròn ngưng thành trước người, mở rộng ra, lan về phía không gian vô biên vô hạn.

Giờ phút này ở trong Vô Định Hà, lấy Giới Thần Bi làm trung tâm, bắt đầu hình thành một đạo vòng xoáy, đại lượng linh khí hóa dịch trực tiếp xoay tròn, điên cuồng dũng mãnh tràn vào bia.

Hào quang trên Giới Thần Bi càng ngày càng rực rỡ tươi đẹp, chiếu rọi ở bốn phía hình xoáy hình thành một mảnh hào quang tường hòa.

TRên vách đá, Mạc Tiểu Xuyên nhắm mắt mà ngồi đột nhiên mở mắt ra, hai mắt hoảng sợ nhìn xuống dưới, tựa hồ muốn nhìn thấu trong đó, lại không thể được.

- Cửu Di, trong Vô Định Hà thật không có nguy hiểm sao?

Mạc Tiểu Xuyên thật sự không an tâm, lần nữa hỏi.

Cửu Di nhẹ chau mày, nói:

- Mấy ngàn năm qua, chưa từng nghe qua có người gặp nguy hiểm. Nhưng ngàn vạn không nên chìm vào dưới 500m, nếu không độc tính mạnh mẽ kia, cường giả Võ Đế cũng rất khó ngăn cản.

- 500m sao...

Mạc Tiểu Xuyên nhìn xuống, trong Vô Định Hà thần thức bị nhiễu hết sức lợi hại, hắn đã nhìn vào 500m nhưng không thấy bóng dáng Lý Vân Tiêu, nhưng Vô Định Hà này rộng lớn vô biên, cũng không biết có chỗ lặn xuống khác không, bất giác cảm thấy có chút bực bội.

- Đại ca, yên tâm đi. Vân thiếu sẽ không có chuyện đâu, tiểu tử này quá mức thần bí khó lường, năng lực ngươi có lẽ còn rõ hơn ta, có lẽ càng nên có lòng tin mới phải chứ.

Mạc Hoa Nguyên an ủi.

- Ân, bất quá tiểu tử?

Mạc Tiểu Xuyên sắc mặt trầm xuống, quát:

- Trong lời nói có bất kỳvới Vân thiếu, tự ngươi chạy về Thánh Vực đi.

Mạc Hoa Nguyên sững sờ, lập tức cười khổ không thôi, loại kính ý phát ra từ nội tâm, phát ra xương cốt kia của đại ca của mình đối với Lý Vân Tiêu, khiến hắn cảm thấy vạn phần không hiểu thấu.

- Thánh Vực?

Cửu Di và Lệ Phi Vũ đều chấn động, Lệ Phi Vũ nói:

- Vị đại nhân này chẳng lẽ đến từ Thánh Vực sao?

Mạc Hoa Nguyên nhàn nhạt nói:

- Không tính là người Thánh Vực, chẳng qua chỉ là theo gia sư tu luyện ở Thánh Vực thôi.

Lệ Phi Vũ nói:

- Lệnh sư là?

Mạc Hoa Nguyên do dự một chút, nhân tiện nói:

- Gia sư tục danh Viên Cao Hàn.

Lệ Phi Vũ trong nội tâm cả kinh, sợ hãi nói:

- Viên Cao Hàn đại nhân chưởng quản linh tư Thánh Vực sao?

Mạc Hoa Nguyên khẽ gật đầu.

- Cái này...

Lệ Phi Vũ và Cửu Di đều kinh hãi không thôi, người đi theo bên người Lý Vân Tiêu, một người dĩ nhiên là đồ đệ của cường giả Thánh Vực, một người là cao thủ Võ Đế cường đại, Lý Vân Tiêu nay rốt cuộc là người phương nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.