Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 102: C102: Ai dám tranh phong



"Trời ơi, là thánh giai hoang quyết. Loại hoang quyết này trong toàn bộ Lan Lăng Quốc không có nổi một trăm bản. Lịch sử học viện Trường Thương chúng ta tuy đã từng xuất hiện hơn mười vị thánh nhân, thế nhưng thánh giai hoang quyết cũng chỉ có khoảng ba đến năm bản thôi."

"Khó trách hăn lại có thể tu thành Thôi Xán Thánh Quang, thì ra là nắm giữ vô thượng thánh điển như thánh giai hoang quyết a."

Nguyễn Quân Trác nhíu chặt lông mày, không nói lời nào. Thật ra có một câu nàng chưa hề nói, hoang quyết cấp bậc càng cao, phẩm chất hoang khí tu luyện ra sẽ càng cao. Thế nhưng cho dù là thánh giai hoang quyết thì cũng không có khả năng vừa đột phá liền tu luyện ra Thôi Xán Thánh Quang.

Thậm chí còn không có khả năng tu luyện thành Lưu Ly Bảo Quang.

Nàng chưa từng gặp người nào tu luyện thánh giai hoang quyết chỉ vừa đột phá liền luyện ra phẩm chất hoang khí như Lưu Ly Bảo Quang, cho dù mấy quyển hoang quyết đỉnh cao bán đế cũng không thể vừa bắt đầu tu luyện đã trực tiếp tu thành Lưu Ly Bảo Quang, cấp bậc hoang khí này cần tu sĩ phải tự thân rèn luyện nhiều năm mới có thể chậm rãi đạt tới.

Thánh giai hoang quyết cùng bán đế hoang quyết cao nhất chỉ có thể tu thành hoang khí cấp bậc Vi Mông Linh Quang mà thôi.

Thậm chí, có một ít tu sĩ căn cơ không đủ hoặc là phẩm chất thánh giai hoang quyết hơi thấp, lúc đột phá ngay cả Vi Mông Linh Quang cũng không thể luyện ra được.

Tình huống trên người Tịch Thiên Dạ thật sự không hề bình thường.

"Lẽ nào cái này có quan hệ cùng thể chất Tiên Thiên Thánh Mầm của hắn?"

Nếu như muốn tìm một đáp án phù hợp để giải thích thì Nguyễn Quân Trác cũng chỉ có thể nghĩ đến vấn đề này.


Tiên Thiên Thánh Mầm từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện qua trên Nam Man Đại Lục, cũng không một ai biết đây rốt cuộc là dạng thể chất gì. Cũng có thể là do Tiên Thiên Thánh Mầm trời sinh đã thân cận với thiên địa pháp tắc nên có thể luyện ra hoang khí tinh thuần, đồng thời dễ dàng liền có thể tiến hóa đến mức cao nhất.

Thực ra thì không chỉ Nguyễn Quân Trác mà mấy tên nguyên lão đang ẩn nấp kia cũng có suy nghĩ tương tự.

Dù sao tình huống của Tịch Thiên Dạ căn bản không có cách nào giải thích nên tất cả chỉ có thể quy trên sự đặc thù của Tiên Thiên Thánh Mầm, đây là loại thể chất nếu không chết yểu thì chắc chắn sẽ thành Thánh, Thánh giả do thiên địa sắc phong sao có thể là dạng tâm thường được.

Trong nhất thời đáp án này được mọi người đồng. loạt tán thành, đồng thời cũng khiến họ một lân nữa chấn động vì Tiên Thiên Thánh Mầm.

"Tịch Thiên Dạ tuy chỉ mới là Tông cảnh tầng thứ nhất nhưng phẩm chất hoang khí của hắn quá cao, thực. lực có thể so với tu sĩ Tông cảnh tầng thứ tư, tâng thứ năm. Hơn nữa hắn còn tu luyện thánh giai hoang quyết, sức mạnh có thể sánh ngang với Tông cảnh tầng thứ bảy.

Sắc mặt Sở Tường Phi trở nên nghiêm nghị, ánh mắt bắt đầđầu trịnh trọng. Lời này đến bản thân hắn cũng khó mà tin, nhưng ngoài nó ra thì không còn cách giải thích nào khác. Tông cảnh tu sĩ mỗi một tầng đều chênh lệch cực kì lớn, cách sáu tầng căn bản khó có thể bù đắp. được. Đặc biệt Tịch Thiên Dạ còn thể hiện sự nghiền ép. Ninh Vân Phi chứ không phải chỉ là đánh ngang sức.

Đừng tưởng hắn đã tu luyện đến Tông cảnh tầng thứ †ám, trong tất cả học viên nội viện xếp hạng thứ sáu, nếu như hắn giao thủ với Ninh Vân Phi thì chiến thắng không phải là vấn đề khó, nhưng dễ dàng nghiền ép như cách Tịch Thiên Dạ làm thì căn bản không có khả năng.

Phù phù!

Ninh Vân Phi liên tục phun mấy ngụm máu, cả người không cách nào đứng dậy. Sau khi liền tiếp bị đánh bay, thương thế của hắn đã nghiêm trọng đến mức không gì sánh được.


"Sao có thể như vậy được?"

Ninh Vân Phi mở to tròng mắt đầy tơ máu nhìn chằm chảm Tịch Thiên Dạ. Đến lúc này hắn vẫn không thể nào tưởng tượng được, một tên tu sĩ Tông cảnh tầng thứ nhất lại khủng bố đến mức độ này. Tịch Thiên Dạ mang đến cho hắn cảm giác như đối diện với một ngọn núi khổng lồ, căn bản không có cách nào lay động. Hắn thậm chí có loại ảo giác rằng đối diện hắn không phải là Tông cảnh tu sĩ mà là Thiên cảnh tu sĩ đã hòa hợp cùng thiên địa.

Tịch Thiên Dạ khôngthèm để ý đến Ninh Vân Phi, trong mắt hản thì Ninh Phi Vân với con kiến hôi chả khác gì nhau.

"Tịch Thiên Dạ, người đừng quá đắc ý. Cứ chờ mà xem, nỗi nhục hôm nay, Ninh Vân Phi ta xin thề sẽ trả lại gấp mười lần!"

Ninh Vân Phi mang ánh mắt tràn đầy ác độc run run bò dậy, khập khễnh rời đi. Từ nhỏ đến lớn Ninh Vân Phi hắn chưa từng chịu tổn thất nặng nề như vậy, tôn nghiêm mất sạch, lại còn trở thành trò cười cho thiên hạ khiến hắn hận không thể đem Tịch Thiên Dạ chém thành muôn ngàn mảnh để rửa sạch sự xỉ nhục này.

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt khẽ nhìn Ninh Vân Phi, trên mặt không hề có cảm xúc. Hắn không phải là thiện nam tín nữ gì, đối với người có sát ý với mình thì căn bản hắn sẽ không để cho kẻ đó tiếp tục sống sót. Ninh Vân Phi không hề nhận ra rằng sức mạng của Tịch Thiên Dạ đã sớm thẩm thấu lục phủ ngũ tạng của hắn, tổn thương toàn bộ kinh mạch cùng máu huyết, sợ rằng không tới nửa tháng sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Chỉ tiếc cho Ninh Vân Phi là hắn lại trêu chọc trúng một người đáng sợ như vậy.

"Ta sẽ ở chỗ này, các ngươi ai có ý kiến gì không?"

Tịch Thiên Dạ chắp tay, ánh mắt chậm rãi đảo qua †ất cả mọi người, lãnh đạm không gì sánh được.


Yên tĩnh! Không một tiếng động.

Quá trình vừa rồi Tịch Thiên Dạ đánh bại Ninh Vân Phi thật sự có chút chấn động, trong nhất thời khiến cho. không kẻ nào dám manh động.

Vương Vũ Văn lẳng lặng nhìn Tịch Thiên Dạ. Nàng chưa từng nghĩ tới việc vị chủ nhân khiến nàng có chút hảo cảm này lại mạng mẽ như vậy, một lời nói liền khiến bốn phương im lặng là phong thái bậc nào.

Thì ra tầm nhìn của nàng vẫn luôn hạn hẹp chứ không phải là do Tịch Thiên Dạ ngông cuồng tự đại, không biết nặng nhẹ.

"Thiên Huân quận chúa nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu, nàng vốn rất thưởng thức biểu hiện không sợ uy hiếp, không sợ chiến đấu của hắn; không sợ hãi chính là khí khái của nam tử hán. Thế nhưng nàng chưa từng ngờ tới thực lực của hản lại mạnh như vậy.

Vào giờ phút này, nàng mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là vạn phu mạc đường, khí khái nam tử ai dám tranh phong.

"Nếu không có ai tiếp tục khiêu chiến thì xin mọi người hãy rời đi, đừng tiếp tục làm phiền ta."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, mắt không thèm nhìn mọi người mà xoay người chuẩn bị tiến vào trong.

"Chậm đãi! Tịch Thiên Dạ, ngươi rất mạnh khiến cho †a cảm thấy cực kì chấn động. Thế nhưng thiên giai học xá số 2 không phải là một tòa học xá bình thường, nó đại diện cho địa vị của chủ nhân tại nội viện, được hết thảy học viên công nhận. Nếu cho ngươi thêm thời gian thì ngay cả thiên giai học xá số 1 cũng sẽ thuộc về ngươi chứ không phải ai khác, thế nhưng hiện tại ngươi vẫn chưa có tư cách ở nơi này."

Giữa lúc Tịch Thiên Dạ đang chuẩn bị vào bên trong điện thì một tiếng nói bỗng vang lên.

Một thanh niên áo bào xám chậm rãi từ trong đám người từng bước đi về hướng Tịch Thiên Dạ. Tất cả học viên khi thấy người này thần sắc đều trở nên cung kính, chủ động nhường đường.


Hắn không có giống như bọn Sở Tường Phi mang khí thế bức người trực tiếp đè lên đầu Tịch Thiên Dạ mà chậm rãi lẫn trong đám người, mãi đến lúc này mới đi ra.

Thấy thanh niên áo bào xám xuất hiện, mọi người đều trầm mặc không nói, khác xa bầu không khí náo nhiệt lúc nãy.

Bởi vì bọn họ biết rằng từ lúc thanh niên áo bào xám đứng ra thì lần học xá tranh đoạt chiến này đã không còn là một trò đùa nữa, có một trận quyết chiến đỉnh cao sắp diễn ra.

Không ai có thể ngờ rằng Tịch Thiên Dạ lại đi được đến một bước này.

Thanh niên áo bào xám tên là Ô Cửu Minh, bình thường các học viên nội viện gọi hắn là Tam sư huynh, địa vị chỉ xếp sau Nguyễn Quân Trác cùng Mai học trưởng.

Tịch Thiên Dạ dừng chân, chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đối diện, nơi mà Tịch Thiên Dạ hắn muốn ở, ai dám nói hắn không có tư cách?

"Các ngươi đúng thật là, lời khuyên không nghe, lời mời không đi. Đã như vậy thì để ta tự mình tiễn các ngươi một đoạn đường, từ đâu tới thì cút về đó cho ta."

Tịch Thiên Dạ chậm rãi ngẩng đầu, trong con ngươi đột nhiên xuất hiện hai vầng mặt trời màu vàng lóng lánh như sao, chói lọi thiên địa.

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người đều cảm thấy một cảm giác lành lạnh thấu linh hồn từ sâu trong nội †âm quỷ dị phát ra. Bọn họ giống như đang bị thiên nhãn mang uy thế vô tận nhìn chằm chằm, cảm giác như thiên uy từ trên chín tầng trời đột nhiên giáng xuống, thậm chí có một ít học viên tu vi thấp trực tiếp quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

"Thiên niệm!"

Nguyễn Quân Trác bất ngờ đứng dậy, biểu hiện vô cùng chấn động như nhìn thấy cái gì đó rất khó tin.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.