Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 103: C103: Quá yêu dị



Khí thế như thiên uy kia vẫn tràn ngập trong nội tâm tất cả mọi người, nó tạo cảm giác như thiên nhãn đang nhìn chằm chăm khiến họ không kiềm được mà thấy run rẩy tận sâu trong linh hồn.

Thân thể Ô Cửu Minh run lên, bước chân đột nhiên cứng ngắc một chỗ, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

Con ngươi màu vàng kia giống như long nhãn của thần long trên trời mang vô tận uy thế. Hắn có cảm giác. như mình bỗng rơi vào trong đầm lầy, mỗi một bước chân đều vô cùng khó khăn.

Trước cổ uy thế này, sức mạnh của hẳn như mất đi một nửa, căn bản không có cách nào phát huy ra toàn bộ lực lượng của mình. Hơn nữa trong lòng hắn đã xuất hiện kẻ hở, nội tâm thấp thỏm bất an, chiêu thức chắc. chắn sẽ không cách nào hoàn hảo thi triển, không cần chiến cũng biết mình đã thua.

Tịch Thiên Dạ một lần nữa khiến tất cả mọi người chấn động, con ngươi tràn ngập thiên uy kia tạo áp lực rất lớn lên tất cả mọi người, một ít học viên tu vi thấp căn bản không chịu nổi, hộc máu lui ra xa, bộ dạng như SỢ CỌP.

"Cút!"

Tịch Thiên Dạ nói một câu, bàn tay chém vào trong hư không.

Sau một khắc, một vòng ánh vàng trong nháy mắt xuất hiện, điên cuồng khuếch tán khắp bốn phía, ánh sáng bao trùm cả đất trời, quét bay tất cả đám người đang đứng trên nóc đại điện. Không một người nào có năng lực ngăn cản vòng sáng vàng kia chạm vào người, bao gồm cả Sở Tường Phi, toàn bộ đều từ nóc nhà rơi xuống, mạnh mẽ đập lên nần đất.


Mà trước mặt Ô Cửu Minh lại trực tiếp xuất hiện một chưởng ấn màu vàng khổng lồ đang từ từ đánh tới,bên trong mang một cổ khí tức kinh khủng đè ép khiến cho Ô Cửu Minh thân là Tông cảnh tầng thứ tám đỉnh phong cũng không chịu nổi mà liên tục bị đẩy lùi, cứ lùi một bước lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Thiên niệm! Tuyệt đối áp chế." Ô Cửu Minh liên tiếp lùi hơn hai mươi bước, trên người tràn ngập máu huyết, ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn về phía Tịch Thiên Dạ.

Nguyễn Quân Trác đã sớm đứng dậy, bộ dạng khiếp sợ không gì sánh được.

Tịch Thiên Dạ không ngờ lại nắm giữ thiên niệm! Đừng nói Nguyễn Quân Trác, cho dù mấy tên nguyên lão núp ở phía xa cũng ngẩn người, bộ dạng giống như gặp quỷ vậy.

"Không thể nào, Tịch Thiên Dạ chỉ mới là Tông cảnh tầng thứ nhất, làm sao có thể nắm giữ thiên niệm được!"

"Có gì đó rất kì quái, chắc chắn trên người tên Tịch Thiên Dạ này ẩn chứa cái gì đó rất lạ."

Vài tên nguyên lão đã nhận ra tình hình trước mắt có gì đó không đúng. Tịch Thiên Dạ chỉ là một thiếu niên mới đột phá Tông cảnh, căn bản không thể nào nắm giữ thiên niệm.

Thiên niệm! Đây chính là một luồng năng lượng linh hồn đặc thù mà tu sĩ sau khi đột phá đến Thiên cảnh sẽ nắm giữ. Tu sĩ đạt đến bước này không cần dùng mắt để nhìn mà để niệm lực hòa nhập với thiên địa, khuếch tán bốn phía, lấy một phương thức kỳ diệu cảm nhận thiên địa vạn vật.


Thế nên Thiên cảnh tu sĩ dù có nhắm mắt cũng có thể thấy được mọi thứ trong phạm vi mười trượng.

Thế nhưng chỉ Thiên cảnh tu sĩ mới năm giữ thiên niệm, Tịch Thiên Dạ chỉ là một Tông cảnh tu sĩ làm cách nào lại sử dụng được thiên niệm?

Hơn nữa thiên niệm của hắn lại có thể phóng xuất ra bên ngoài, hóa thành tinh thần lĩnh vực, tạo thành một cổ khí tức tuyệt đối áp chế tất cả các học viên. Phương pháp vận dụng thiên niệm này những tu sĩ vừa đột phá Thiên cảnh không thể nào làm được, chỉ những Thiên cảnh tu sĩ thế hệ trước đối với thiên niệm có cảm ngộ sâu sắc đến một mức độ nhất định mới đủ khả năng phóng xuất thiên niệm ra bên ngoài tạo thành tinh thần lĩnh vực.

"Trên người Tịch Thiên Dạ khẳng định có gì đó quái lạ. Không nói đến việc hẳn có loại sức mạnh không thể nào xuất hiện như thiên niệm, quỷ dị nhất chính là khả năng vận dụng thiên niệm của hắn đã đạt đến mức độ đăng phong tạo cực. Tuy cường độ thiên niệm của hắn căn bản không hề cao, chỉ miễn cưỡng sánh ngang với †u sĩ vừa đột phá Thiên cảnh, thế nhưng lại có thể tạo thành uy thế bức người hiệu quả như vậy, một lượt áp chế tất cả học viên thì đúng thật là quá đáng sợ

"Đến mấy lão gia hỏa như chúng ta cũng chưa chắc. làm được một bước này."

Sắc mặt Ngu Kim Đấu ngưng trọng nói. Tịch Thiên Dạ thiên phú cao tự nhiên là chuyện tốt, thế nhưng những chuyện trước mắt không phải thiên phú cao liền có thể giải thích. Những gì đang diễn ra quá yêu dị, quá không bình thường khiến mọi người khó có thể an tâm.

"Không được, nhất định phải bấm báo lên trên. Trên người Tịch Thiên Dạ chắc chắn có vấn đề, để hắn tiếp tục ở học viện Trường Thương không biết là phúc hay họa nữa."

Một nguyên lão trong đôi mắt già nua tràn ngập. cảnh giác. Thiếu niên trước mắt này quá yêu dị, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút sợ hãi.


Tịch Thiên Dạ chậm rãi xoay người đi về phía mọi người, kim quang trong con ngươi ngày càng mạnh mẽ như hai vầng mặt trời nhỏ, mang từng luồng uy thế khủng bố lấy bản thân hắn làm trung bao phủ bốn phương tám hướng, tất cả học viên đều không thể tránh được.

Đám học viên lúc này cũng không còn mang tâm tình đi xem kịch vui nữa, từng người một đều kinh hoảng, sợ hãi, điên cuồng lùi lại. Mỗi khi Tịch Thiên Dạ tiến tới một bước đều khiến họ hoảng hồn bạt vía, tinh thần uy áp tràn ngập làm họ có cảm giác như muốn tan vỡ.

Lúc này Tịch Thiên Dạ như thần linh đến từ cửu trọng thiên, hai mắt như hai vâng mặt trời quan sát muôn dân. Sau khi tu thành phần đầu của "Thái Du Thái Hư, linh hồn của hẳn có thể nói giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm, một khi ra khỏi vỏ chỉ vẻn vẹn uy thế cũng khiến người khác khó mà chịu đựng nổi.

"Để cho các ngươi đi nhưng các ngươi không đi, lúc này đừng trách ta không giữ thể diện mà ra tay."

Tịch Thiên Dạ giậm chân một cái, trong chớp mắt một vòng hào quang màu vàng nhạt lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh giống như sóng xung kích. Luồn sức mạnh kia liên miên không dứt tựa như sóng thủy triều trực tiếp đánh bay tất cả học viên xung quanh ra ngoài.

Học viên tu vi hơi thấp trực tiếp bị đánh bay ra ngoài nghìn trượng, cho dù những kẻ có tu vi cao cường cũng bị chấn lùi hơn trăm trượng, trực tiếp văng ra khỏi phạm vi thiên giai học xá số 2.

Riêng Ô Cửu Minh thì được Tịch Thiên Dạ chăm sóc rất đặc biệt. Lúc này hắn đã ngã trên mặt đất, năm nửa ngày không bò dậy nổi.

Trong phút chốc phạm vi trước cửa điện đã trống trơn.

Chỉ có mấy người Nguyễn Quân Trác, Mã Vinh Phát, Thiên Huân quận chúa là không bị nguồn sức mạnh kia công kích, như trước vẫn đứng tại chỗ. Tuy nhiên những người xung quanh bọn họ sớm đã bị đánh bay toàn bộ.


Mã Vinh Phát trợn trừng hai mắt, mạnh mẽ nhéo đùi mình một cái xem thử bản thân có phải đang mơ hay không.

Tình huống trước mặt là gì vậy?!

Quá mạnh đi! Hắn chưa từng nghĩ tới Tịch Thiên Dạ sẽ mạnh mẽ đến mức này. Trước khi đến đây trong lòng. hắn còn lo lắng đủ thứ, hắn sợ Tịch Thiên Dạ không chống nổi dẫn đến thất bại, ai ngờ kết quả lại như thế này...

"Hiện tại ta thật sự nhìn không thấu ngươi rồi..." Mã Vinh Phát thầm cười khổ, hắn phát hiện mình sau này cũng không còn có thể lấy bộ dạng bình thường mà đối đãi với Tịch Thiên Dạ như trước nữa.

"Thiên Huân quận chúa nhìn ngang liếc dọc hai bên, phát hiện đã không có một bóng người, tất cả mọi người đều bị quét bay ra ngoài, im lặng nửa ngày không biết nên nói gì.

Dù trong lòng nàng vốn hy vọng Tịch Thiên Dạ có thể thủ thắng, nhưng sự đáng sợ đã vượt qua tưởng tượng của nàng.

Đây căn bản không phải là sức mạnh mà tu sĩ Tông cảnh có thể nắm giữ, chỉ có Thiên cảnh cường giả mới mạnh đến vậy đi. Thế nhưng Tịch Thiên Dạ chỉ vừa đột phá Tông cảnh, căn bản không phải là tu sĩ Thiên cảnh.

Trong phút chốc Thiên Huân quận chúa trở nên ngây ngốc, đứng tại chỗ bàng hoàng như một bức tượng điêu khắc.

Trong đại điện, đám thị nữ đều hoan hô nhảy nhót, mừng rỡ không ngớt. Từng người một nhìn về phía Tịch Thiên Dạ với ánh mắt đầy sùng bái. Các nàng đều chỉ là người bình thường, đối với việc tu luyện cũng không hiểu rõ nên cũng không hề nghĩ phức tạp như những người khác. Họ chẳng qua chỉ cảm thấy chủ nhân của mình thần uy cái thế, không ai địch lại được. Có được một vị chủ nhân như vậy thật sự là vinh quang nha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.