Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 104: C104: Quen biết ta thì cả đời này ngươi sẽ không tâm thường



Trong đám thị nữ chỉ có một mình Vương Vũ Văn che miệng, tròng mắt trợn thật lớn, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy vẻ chấn động. Làm quản gia của thiên giai học xá số hai, đương nhiên nàng không giống với những. thị nữ khác, nàng cũng là một tu sĩ phàm cảnh, bởi vì sinh hoạt trong nội viện nên nàng thường xuyên tiếp xúc với học viên nội viện, nên cũng biết không ít về mặt tu luyện.

Nếu không phải nàng chỉ có thiên phú bình thường, lại không có tài nguyên cung cấp cho việc tu luyện, thì tương lai cũng có khả năng tu luyện đến linh cảnh rồi.

Tịch Thiên Dạ hấp thu hết sạch địa mạch khí trong địa mạch huyết tuyền, tu thành Hậu Thổ linh thể, đây là linh thể có uy danh hiển hách trong giới tu tiên a, trong cơ thể hắn ẩn chứa sức mạnh lớn đến khó mà tưởng tượng.

Đừng nói chỉ là mấy học viên tông cảnh, cho dù một tu sĩ thiên cảnh tới đây, hắn cũng có thể đánh một trận.

Vừa rồi hắn chỉ hơi sử dụng một chút sức mạnh của Hậu Thổ linh thể, nếu như sử dụng toàn lực, e là sẽ đánh chết mấy chục người ở chỗ này, mà không phải chỉ vẻn vẹn đánh bay họ như vậy thôi.

Tiểu vương gia Hướng Quảng Hi đang xem trò vui, cười trên sự đau khổ của người khác lại bị quật bay giống như đống cát vậy, chật vật vô cùng, xương cốt cả người từ trên xuống dưới giống như bị đạp vỡ ra, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng ăn thiệt thòi như thế.

Còn Tô Tri Thần lại càng thảm hại hơn, hắn vốn là dựa vào quan hệ của gia gia hắn mới lẫn vào nội viện, chỉ có tu vi linh cảnh, bị tinh thần lĩnh vực nghiền ép, linh hồn suýt chút nữa tan vỡ, bây giờ lại bị sức mạnh bốc phát của hậu thổ linh thể đánh bay, lúc này đã trọng thương bại liệt, nằm trên đất không bò không lên nổi, sợ là lại muốn nằm ở trên giường mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại.

"Tịch Thiên Dạ ngươi là tên khốn kiếp..."


Lúc này Tô Tri Thần cũng không nhịn được nữa, nằm trên mặt đất điên cuồng chửi bới.

Chỉ trừ một ít người ra, hầu như tất cả những người đến chặn cửa điện đều bị ăn thiệt ngầm, ai nấy đều ccâm như hến, có ăn khổ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng, không ai dám chỉ trích Tịch Thiên Dạ.

Đừng nói là chỉ trích, lúc này ánh mắt những học viên nội viện kia nhìn về phía Tịch Thiên Dạ giống như đang nhìn một con hồng hoang mãnh thú vậy, trong mắt trân đầy sợ hãi cùng khủng hoảng. Tịch Thiên Dạ căn bản là không phải người a, người bình thường sao có thể biến thái như thế?

Vào giờ phút này, không còn có ai dám khiêu khích Tịch Thiên Dạ, cho dù nhìn bằng ánh mắt không tốt cũng không dám. Thậm chí ở trong lòng một số người đã liệt Tịch Thiên Dạ vào đám quái vật nội viện tuyệt đối không

được trêu chọc, người này còn đáng sợ hơn đại sư tỷ Nguyễn Quân Trác.

Trong con ngươi xinh đẹp của Nguyễn Quân Trác thiêu đốt hỏa diễm mạnh liệt, sức mạnh của Tịch Thiên Dạ đã vượt quá sự tưởng tượng của nàng, một đòn vừa rồi đã không kém tu sĩ thiên cảnh bao nhiêu, đã không cùng cấp bậc với đám học viên nội viện, bây giờ nàng hứng thú với Tịch Thiên Dạ vô cùng.

Nếu như đổi một thời gian khác, một địa điểm khác, nàng thật sự muốn cùng Tịch Thiên Dạ đánh một trận long trời lỡ đất, sức mạnh Tịch Thiên Dạ vừa sử dụng tới đã có tư cách đánh một trận với nàng.

Chẳng qua, bây giờ còn không phải thời điểm thích hợp. Nàng đường đường là đại sư tỷ của nội viện, là chủ nhân của thiên giai học xá số một, không có khả năng lại đi tranh cướp học xá số hai. Hơn nữa dù là ai cũng có thể nhìn ra, Tịch Thiên Dạ liên tiếp bị người khiêu khích, đã có chút giận rồi, lúc này đi khiêu chiến hắn, cũng không thích hợp.


Nhưng mà cũng không sao, sau này sẽ còn nhiều cơ hội, chỉ cần hắn còn ở trong nội viện này, sẽ có một ngày nàng cùng hắn chiến một trận.

Nguyễn Quân Trác mím môi ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với Tịch Thiên Dạ, nụ cười kia diễm lệ như trăm hoa đua nở vậy, phong hoa tuyệt đại, có một không hai.

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, hắn tự nhiên có hảo cảm với Nguyễn Quân Trác, trước đây vị đại sư này tỷ giúp hắn rất nhiều, nếu không tháng ngày niên thiếu của Tịch Thiên Dạ ở học viện Trường Thương này sẽ càng thêm khổ sở.

Quận chúa Thiên Huân nhíu đôi lông mày lại, nghiêng mắt liếc nhìn Nguyễn Quân Trác một chút, trong lòng đột nhiên theo bản năng trở nên cảnh giác cùng địch ý, còn tại sao như vậy, nhất thời nàng còn không rõ ràng.

"Chúc mừng Tịch huynh hoàn toàn thắng lợi, thần uy vô địch, quét sạch tứ phương."

Quận chúa Thiên Huân như một con khổng tước. kiêu ngạo, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, cuối người hành lễ với hắn, trên khuôn mặt tuyệt đẹp hiện lên nụ cười nhã nhặn.

"Quận chúa điện hạ khách khí rồi." Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu nói.


"Tịch huynh, ngươi đừng cứ mãi gọi ta một tiếng. quận chúa điện hạ có được không, gọi ta Thiên Huân đi. Đừng quên là ở tiệc sinh nhật của ta đã huynh hứa hẹn với ta nha, đã lễ nặng tình sâu như vậy, lại còn gọi ta quận chúa điện hạ rất mất tình cảm a."

Quận chúa Thiên Huân cười khanh khách, giả vờ thân mật dể rút ngắn khoảng cách giữa mình với Tịch Thiên Dạ, vừa cố ý liếc Nguyễn Quân Trác một cái, cố ý nói một cách mơ hồ lúc trước Tịch Thiên Dạ ở tiệc sinh nhật của nàng tặng cho nàng một lời hứa hẹn.

Nhưng mà, Nguyễn Quân Trác vốn không để ý đến nàng, đã xoay người trở về Thiên giai học xá số một, căn bản không nghe thấy nàng nói cái gì. Ý đồ của Thiên Huân quận chúa triệt để thất bại.

"khụ khụ!"

Mã Vinh Phát ho khan hai tiếng, sắc mặt quái lạ đi lên trước, nhìn quận chúa Thiên Huân một lát, lại nhìn nhìn Tịch Thiên Dạ, sau đó cười nhạt nói: "Ta ở lại chỗ này thật giống kỳ đà cản mũi a. Tịch Thiên Dạ, chúc mừng ngươi, ta cảm thấy mừng cho ngươi."

Bất kể vì sao Tịch Thiên Dạ lại mạnh mẽ như thế, nhưng tóm lại đây là chuyện tốt. Mặc dù hắn nói như thế, nhưng Mã Vinh Phát lại cảm thấy ê ẩm trong lòng, mình cùng Tịch Thiên Dạ sớm muộn cũng trở thành người của hai thế giới, trước mắt bây giờ còn chưa nhìn ra, nhưng hắn biết, theo thời gian qua đi, rất nhiều thứ đều sẽ thay đổi, cho dù Tịch Thiên Dạ vẫn luôn thật lòng coi hắn là bạn bè, thế nhưng đứng ở độ cao khác nhau, cuộc sống sẽ khác biệt. Hắn vốn không có nhiều bạn bè, bây giờ sợ là lại muốn thiếu đi một người bạn đã từng cùng hắn trưởng thành.

Chẳng qua vẫn là câu nói đó,Tịch Thiên Dạ có được. thành tựu như ngày hôm nay, hắn thật sự rất vui vẻ. Truyện Gia Đấu

"Các ngươi nói chuyện với nhau đi, ta đi trước, không quấy rầy các ngươi. Ha ha..."


Mã Vinh Phát xoay người rời đi, trong mắt đầy ý cười, nhưng bóng lưng lại có chút cô đơn.

Tịch Thiên Dạ nhìn bóng lưng Mã Vinh Phát, cũng không nói lời nào, bởi vì hắn cũng không biết nên nói cái gì. Mã Vinh Phát cùng hắn vốn là người của hai thế giới, vĩnh viễn không thể đứng cùng một độ cao, e là tương lai sẽ có rất ít cơ hội gặp nhau.

Tuy nhiên, Tịch Thiên Dạ đã xem Mã Vinh Phát là bạn của mình rồi. Có

Mấy ngày sau đó, Tịch Thiên Dạ đều ở bên trong cung điện tĩnh tu, không ra ngoài một bước.

Mà các thị nữ bên trong cung điện, ánh mắt nhìn phía Tịch Thiên Dạ cũng đã không giống trước kia, bây giờ trong mắt nàng chủ nhân chính là một vị chiến thần oai hùng, có một không hai trên đời. Ngày đó Tịch Thiên Dạ chỉ dậm chân một đã đánh bay hết tất cả học viên, một màn này thực sự quá chấn động lòng người rồi.

Còn tất cả học viên nội viện đã loạn hết cả lên.

Bọn họ đều cảm giác mình đang nằm mơ, đã mấy ngày rồi còn không có tỉnh táo lại.

Cho đến ngày thứ ba, các học viên mới rốt cuộc thừa nhận, Tịch Thiên Dạ đã mạnh mẽ vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ, cho dù hắn chỉ mới vừa vào nội viện cũng không phải người mà bọn họ có thể trêu chọc, chớ đừng nói là đạp hắn dưới chân để dương danh thiên hạ.

Có rất nhiều học viên, đã xem Tịch Thiên Dạ cùng đại sư tỷ Nguyễn Quân Trác là hai cường giả ngang hàng, thậm chí đã có người đang còn thảo luận, giữa Tịch Thiên Dạ cùng Nguyễn Quân Trác thì ai mới là mạnh hơn, ai mới thật sự là đệ nhất cường giả nội viện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.