Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 134: C134: Cường giả là phải can đảm



Chu Hoán Cảnh phân phó lão sư trong học viện chuyển từng rương vật tư chiến đấu đặt ở trên quảng trường, toàn bộ đều là Tông giai hoang khí trong đó có cả vũ khí công kích, trang bị phòng ngự, đan dược chữa thương, đan dược khôi phục hoang khí...

Mặc dù vật tư chiến đấu không mang đến tác dụng quyết định nhưng có thể tăng cường rất lớn khả năng sống sót của học sinh.

Giờ khắc này, Trường Thương Học Viện đương nhiên sẽ không keo kiệt.

Từng người, từng người học viên nội viện yên lặng lên nhận vật tư chiến đấu sau đó đi ra khỏi Yên Ba Đảo, bước ra đại môn của thánh địa, đi ra khỏi thế giới yên bình, chủ động đi liều mạng với các tu sĩ hắc ám hung †àn kia. Có một số việc không thể lùi bước, bởi vì người càng cường đại thì trách nghiệm càng lớn, vì vô số sinh linh trong Trường Thương Thành, bọn hắn nhất định phải đứng ra.

"Các ngươi sẽ được ghi vào sử sách của học viện, học viện sẽ kiêu ngạo vì các ngươi.".

||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||

Ngoài sân rộng hàng ngàn hàng vạn học viên vây quanh khu ngoại viện, bọn hắn là nhóm tiểu thiếu nữ tạm thời ở trên Yên Ba Đảo, có người chỉ có hơn mười tuổi, thậm chí có rất nhiều người còn chưa thành niên.

"Nguyên lão, chúng ta cũng muốn đi chống lại tà ma, muốn bảo vệ Trường Thương, bảo vệ học viện"

"Đúng! Chúng ta cũng muốn đi theo những học trưởng."


"Cầu xin lão sư cung cấp vũ khí cho chúng ta. Chúng †a muốn chiến đấu."

Rất nhiều nam học viên ở khu ngoại viện thấy bóng lưng của đám học trưởng ở nội viện kiên định rời đi thì trong lúc nhất thời không nhịn được hô lên. Nhiệt huyết cùng trách nghiệm cũng không chỉ có mỗi đám học. trưởng có, bọn hắn cũng có, bọn hắn cũng muốn đi chiến đấu.

"Các ngươi câm miệng, trở về hết cho ta. Tương lai còn rất nhiều cơ hội để thủ hộ Trường Thương thành, việc các ngươi hiện tại cần làm là khắc khổ tu luyện, không ngừng mạnh lên, đừng có chờ đến lúc tai nạn giáng xuống thì mới phát hiện ra mình bất lực."

Chu Hoán Cảnh lạnh lùng nói, một cỗ khí tức cường đại bộc phát ra từ trên người hắn, ngăn mấy thiếu niên bị nhiệt huyết làm choáng váng đầu óc kia lại. Một đám thiếu niên mới có mười mấy tuổi nếu thực sự cho ra thì khác nào đưa dê vào miệng cọp, không công đi chịu chết.

Dưới sự trấn áp của Tôn giả thì các thiếu niên thiếu nữ lập tức trung thực hơn rất nhiều, ánh mắt từng người đều e ngại, không còn lớn tiếng ồn ào nữa.

Đám học viên nội viên vừa mới nhận được vũ khí, sắp bước vào chiến trường nhìn thấy những thiếu niên kia thì hiểu ý cười một tiếng, giống như được trông thấy chính mình ngày xưa có thiện chí nói:

"Các ngươi cố gắng tu luyện đi, tương lai của Trường Thương Học Viện phải trông chờ vào các ngươi."

"Đúng, các ngươi là tương lai của Trương Thương Học Viện. Hiện tại các sư huynh đi che gió che mưa còn tương lai về sau của các học đệ học muội cũng phải vì học viện mà chống lên một khoảng trời nha”

"Học trưởng, chỉ cần ngươi còn sống trở về thì ta sẽ đồng ý làm bạn gái của ngươi."

"Học trưởng, ngươi là đại anh hùng trong lòng của chúng ta."

"Học trưởng, về sau chúng ta cũng muốn như các ngươi, thủ hộ Trường Thương, thủ hộ quê hương, làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa."

Một màn như vậy phát sinh trên khắp quảng trường, càng ngày càng nhiều học viên ngoại viện đến đây cổ vũ sĩ khí.

Các sư trưởng của học viện nhìn qua các học viên trẻ tuổi kia trong mắt ánh lên vẻ vui mừng cùng phức tạp nhưng trong nội tâm thì trĩu nặng. Bọn hắn là lão sư thì làm sao không phải chịu áp lực to lớn cơ chứ, còn có trách nghiệm lớn hơn chờ bọn hắn đến gánh.

"Bân Nhiên."

Trong đám người thì Mạnh Vũ Huyên nhìn về phía Bân Nhiên bằng ánh mắt thanh tịnh như nước.

Trần Bân Nhiên lại làm như không nghe thấy, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích cũng không nói lời nào. Cuối cùng dứt khoát hất ống tay áo lêm, dứt khoát quay người mà đi trở về.


Mạnh Vũ Huyên nhìn bóng lưng của Trần Bân Nhiên, trong mắt có một tia thất vọng nhưng lại có một tia nhẹ nhõm. Hoàn toàn chính xác, lựa chọn trốn ở trên đảo. Yên Ba là một quyết định thông minh nhất, nàng cũng không hi vọng Trần Bân Nhiên đi ra ngoài mạo hiểm.

Nhưng mà đã là nữ nhi thì sao lại không hi vọng người mình yêu là một đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, là người đảm đương trách nghiệm cơ chứ. Kỳ thật có đôi khi nữ nhân lại phức tạp như thế.

Học viên nội viện dám ra ngoài chiến đấu có rất nhiều nhưng cũng có phần nhỏ học viên trầm mặc không nói, đứng tại chỗ không nhúc nhích nhưng mỗi người có một chí riêng, đấy cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng đại bộ phận học viên đều rất ngạo mạn, bọn hắn chính là thiên tài trong thiên tài, không chỉ là thiên phú mà cả tính cách cũng như thế, xưa nay đều không chịu thua người, xưa nay không lùi bước bởi vì thiên tài có kiêu ngạo của thiên tài, há lại e ngại gian nguy.

Ánh mắt Chu Hoán Cảnh chậm rãi đảo qua quảng trường, tựa hồ đang tìm người nào đó nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy thân ảnh của Tịch Thiên Dạ, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.

Trên thực tế, trước khi biết Hắc Ám Náo Loạn bộc phát thì Trường Thương Học Viện đã tìm kiếm nơi hạ lạc. của Tịch Thiên Dạ. Là Tiên Nhiên Thánh Mầm hiếm thấy trên đời, thế giới Hắc Ám đã sớm để mắt tới hắn, Trường Thương Học Viện tự nhiên không hi vọng hắn xảy ra bất trắc.

Nhưng hơn mười ngày tìm kiếm cũng không thấy được bóng dáng của Tịch Thiên Dạ, không chỉ tìm ở trong học viện mà toàn bộ Trường Thương Thành bọn hắn đều tìm kiếm qua nhưng cũng không có bất kỳ tung tích gì.

Ngận Đa nguyên lão cũng hoài nghi Tịch Thiên Dạ đã chạy ra khỏi Trường Thương Thành, lặng lễ trốn đi.

"Hi vọng ngươi có thể sống sót. Nhưng mà dù có thiên phú cao đi nữa cũng cần phải có nghị lực thật lớn thì mới trở thành cường giả, trên thế giới này làm gì có cường giả nào tham sống sợ chết?

Chu Hoán Cảnh khẽ lắc đầu, trong lòng có chút thất vọng, Tịch Thiên Dạ ngay cả chào hỏi cũng không mà đã vụng trộm chạy mất.

Thiên Bảo Cung, trước là núi hoang ở phía đông mà bây giờ cũng là thánh địa tu luyện hiếm thấy.


Trường Thương Thành đã triệt để lâm vào hỗn loạn, khắp nơi đêu là tiếng chém giết, chiến hỏa cháy khắp. toàn thành, đánh tới thiên băng địa liệt, núi sông sụp đổ, rất nhiều kiến trúc to lớn, mỹ lệ đều hóa thành phế tích. Mỗi khắc, mỗi giây đều có người tử vong, trong một sát na có lẽ có trên trăm người chết đi.

Thiên Bảo Cung cũng khó có thể bảo trì yên tĩnh trong thời loạn thế này, đại lượng tu sĩ hắc ám bước vào. vùng núi hoang phía đông, xuất phát đi về phía Thiên Bảo Sơn.

"Chủ nhân, đã có tu sĩ hắc ám bước vào phạm vi của Thiên Bảo Cung, có nên lập tức phái người đến thanh lý không?”

Trong Thiên Bảo Điện, Hoa Nhất cung kính đứng dưới đại điện, nhìn qua Tịch Thiên Dạ đang ở vị trí thủ tịch.

Ngay khi Ma Hải từ thiên ngoại bay tới trần áp Trường Thương Thành thì hắn đã từ trên Thiên Công Phong trở về Thiên Bảo Điện, tọa trấn ở trung tâm.

"Chuẩn!"

Tịch Thiên Dạ khế gật đầu.

Thiên Bảo Cung kỳ thật cũng không có bao nhiêu người nhưng mỗi người đều là cường giả. Tỷ như Hoa Nhất cùng với mấy đệ tử môn đồ như Tuân Vinh, người tu vi thấp nhất cũng đã là Thiên Cảnh thất trọng, thậm chí còn có mấy người đạt đến tu vi Tôn giả.

Những tên tu sĩ hắc ám đi đầu bước vào Thiên Bảo Sơn kia tu vi cũng không cao, cũng chỉ là người đi dò đường, bọn hẳn tùy tiện phái ra một người cũng có thể quét sạch



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.