Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 230: C230: Vạn bảo hội trưởng



Tin tức kinh động như thế được truyền bá trong Lô Hề Quận Thành làm đám người nhao nhao đi đến, rất nhiều người bình thường không thể tiến vào Giang Hoa Lâu đều vây ở bên ngoài xem náo nhiệt.

'Vạn Bảo Thương Hội là đệ nhất thương hội của Lô Hề Quận Thành, đại biểu cho hệ thống kinh tế của quận, đối địch với Vạn Bảo Thương Hội chính là đối địch với lợi ích của tất cả thế lực ở đây. Nghe nói cho dù là Quân Thủ Phủ cũng có không ít phân ngạch ở Vạn Bảo Thương Hội.

"Bân ca, tên gọi Tịch Thiên Dạ kia là người nào. mà lại lớn gan như thế, quả thực là không sợ chết."

Mấy công tử ca xung quanh Trần Bân Nhiên, ánh mắt đầy tò mò hỏi.

Trần Bân Nhiên mim cười, bưng một chén rượu đỏ, ưu nhã nhấp một ngụm.

Hắn ngốc mới nói ra thân phận của Tịch Thiên Dạ, tốt nhất là người của Vạn Bảo Thương Hội không biết thân phận của hắn, trực tiếp chụp chết hắn.

Mạnh Vũ Huyên khẽ cau mày, ánh mắt có chút do dự, nhịn không được nói: "Tịch Thiên Dạ chính là..."

"Vũ Huyện"

Trần Bân Nhiên trừng Mạnh Vũ Huyên một cái, cắt đứt lời nàng, trên thân tản mát ra một cỗ khí tức lành lạnh.

Sắc mặt Mạnh Vũ Huyên hơi tái, bị dọa không dám nói tiếp.


Phía trên tầng thứ ba mươi ba của Giang Hoa Lâu, bên trong phí các, Tịch Thiên Dạ vẫn bình chân như vại ăn thức ăn, nơi đây đã là trung tâm khiến mọi người chú ý nhưng hẳn không thèm để ý, coi như không tồn tại.

"Người nào dám can đảm đến nháo sự ở Vạn Bảo Thương Hội ta, vậy mà lại tuyên bố dùng một đồng tiền mua thương hội, bản nhân muốn mở mang kiến thức một chút.”

Một thanh âm uy nghiêm mà băng lãnh bỗng vang lên bên ngoài phi các, chỉ thấy một người tóc đen, áo vàng, tướng mạo mập mạp, trên thân đeo rất nhiều châu báu, bước từ từ vào trong phi các.

Đi phía sau người này là một đám hộ vệ đầy đủ võ trang, thiết giáp,...

"Ngươi là người phương nào?" Tịch Thiên Dạ chậm rãi giương mắt hỏi.

"Ta chính là hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội Vạn Thế Hào, ngươi không phải muốn tìm ta bàn chuyện làm ăn sao?“ Trung niên mập mạp lạnh lùng đáp.

Vạn Thế Hào, hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội, ở Lô Hề Quận cũng là nhân vật nối tiếng, không chỉ vì tu vi cao thâm, nghe nói đã sớm đột phá đến Thiên cảnh mà lại có cách kinh doanh rất tốt, quản lý Vạn Bảo Thương Hội ngay ngắn, rõ ràng, rất được các thế lực lớn tin cậy.

Sắc mặt quản sự cùng Trần Tuyết trắng bệch, run rẩy nhìn sang Vạn Thế Hào, trong mắt tràn đầy kính sợ cùng e ngại.

Hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội, đây chính là người có thể so với tộc trưởng của ngũ đại danh môn, bọn hân làm ở Giang Hoa Lâu thời gian dài như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị hội trưởng đại nhân trong truyền thuyết này.

"Một đồng mua Vạn Bảo Thương Hội, ngươi cảm thấy thế nào?" Tịch Thiên Dạ ăn thức ăn trên bàn, con mắt không thèm nhìn Vạn Thế Hào một chút

"Không thể nào, ngươi quả nhiên điên cuồng. Nhưng ta cũng rất muốn biết, đợi lát nữa ngươi có thể tiếp tục như vậy hay không."

Vạn Thế Hòa cười ha ha như một tượng phật Di Đà nhưng ánh mắt lại lóe ra quang mang vô cùng băng lãnh.

"Người đâu, bắt ba người trước mắt lại cho ta, nếu dám phản kháng, giết không tha.”

Lời vừa nói ra, đám hộ vệ sau lưng Vạn Thế Hào lập tức hành động, vây quanh mấy người Tịch Thiên Dạ lại.

Tịch Tiểu Hinh bị dọa đến tay chân run rẩy, đánh rơi đũa lên bàn, đã không còn dám ăn nữa.

Rất nhiều người tụ tập trong Giang Hoa Lâu, từng người cố rướn cổ lên nhìn sang bên này, náo nhiệt lớn như thế, mười năm chưa chắc đã được thấy một lần, hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội tự mình ra mặt, hộ vệ vây quanh tầng tăng, thiếu niên kia sợ là bị lành ít dữ nhiều.

Tịch Thiên Dạ thả đôi đũa trong tay xuống, mặt không đổi nhìn sang Vạn Thế Hào, thản nhiên nói: “Ta tới tìm các ngươi bàn chuyện làm ăn đứng đắn, các ngươi lại không hữu hảo. Đã vậy thì đừng trách ta không khách khí."

Hắn vừa dứt lời, Chu Khánh Diêm một mực cung kính đứng phía sau hắn bỗng nhiên bước ra. Trong chốc lát, tất cả hộ vệ bao vây xung quanh bọn hẳn bị đánh ra ngoài, khí tức kinh khủng kia bộc phát ra, mái vòm phi các trực tiếp bị nổ tung, mảnh gỗ bay tán loạn, ánh nẵng mặt trời chiếu thẳng vào. Về phần những hộ vệ kia thì từng tên bay ra khỏi Giang Hoa Lâu, như một đám kiến bị quảng xuống từ tầng ba mươi sáu.


“Ngươi muốn chết!"

'Vạn Thế Hào không ngờ rằng một tủy tùng bên cạnh thiếu niên lại mạnh như vậy, hẳn bước ra một bước, uy áp thuộc về Thiên cảnh phóng ra, hắn ý định tự mình trấn áp mấy người này.

Nhưng mà khi hắn vừa mới bước ra một bước thì cả người bống nhiên bị cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ. Bởi vì có một cỗ khí tức còn đáng sợ hơn ngàn lần bao phủ lên người hắn, như một đầu hồng hoang mãnh thú nhìn chằm chằm vào một chú kiến, toàn thân hắn cứng ngắc, huyết dịch ngưng kết, thân thể bị khống chế không cách nào động đậy.

"Ngươi..."

Vạn Thế Hào kinh hãi nhìn sang Chu Khánh Diêm, thanh niên trước mặt sao lại đáng sợ như thế, hắn chính là tu sĩ Thiên cảnh thất trọng, trong toàn bộ Lô Hề Quận Thành cũng thuộc đám người cường đại nhất, vì sao trước thanh niên này lại không chịu nổi một kích, vẻn vẹn chỉ bằng khí thế đã ép cho hẳn không cách nào phản kháng. Đến cùng là hẳn có tu vi gì, chẳng lẽ là Thiên cảnh bát trọng trong truyền thuyết?

"Sâu kiến cũng dám tranh phong, Vạn Bảo Thương Hội các ngươi dám cướp quán rượu của chủ nhân ta thì cũng nghĩ đến kết cục hôm nay"

Chu Khánh Diêm đá một cước vào người Vạn Thế Hào, trực tiếp ép hẳn quỳ xuống.

Đám người trong Giang Hoa Lâu kinh hãi, hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội mà lại bị người kia chế phục trong nháy mắt, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Toàn bộ Lô Hề Quận Thành ai không biết Vạn Thế Hào không chỉ có kỹ năng kinh doanh cao siêu mà còn có tu vi đáng sợ, đã trở thành tu sĩ Thiên cảnh thất trọng, trong toàn bộ quận thành hiếm có địch thủ.

Nhân vật như vậy mà lại bị người ta ép quỳ xuống.

Trần Tuyết nươm nướp lo sợ, bị dọa tế quy xuống đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ cùng e ngại.

"Tình huống thế nào? Hội trưởng của Vạn Bảo Thương Hội mà lại bị một thanh niên áp chế đến mức phải quỳ xuống mặt đất, làm sao có thể.”


“Không thể tin được, nếu không tận mắt nhìn thấy thì ta tuyệt đối không tin.”

"Trong toàn bộ Lô Hề Quận Thành ai lại làm như thế với Vạn hội trưởng, địa vị của hắn căn bản không kém tộc trưởng của ngũ đại danh môn, trừ phi là Tôn giả trong truyền thuyết, nếu không ai lại có năng lực này.”

"Tôn giát Không thế nào. Ngươi đừng có nói mò, trên đời sao lại có Tôn giả trẻ tuổi như vậy.”

Căn bản không ai tin Chu Khánh Diêm là tuyệt thế Tôn giả trong truyền thuyết.

Toàn bộ Lô Hề Quận Thành có mấy vị Tôn giả?

“Vạn hội trưởng, hiện tại chúng ta có thể nói đến việc làm ăn được chưa?" Tịch Thiên Dạ bưng một bát trà nóng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Ngươi đến cùng là ai, ngươi đừng có khinh người quá đáng." Ánh mắt Vạn Thế Hào rung động nhìn sang Tịch Thiên Dạ, giờ khắc này, hẳn mới ý thức được, thiếu niên kia còn đáng sợ hơn hẳn tưởng.

Chỉ là một người hầu mà đã đáng sơ như thế vậy bản thân hắn lại đáng sợ thế nào.

“Khinh người quá đáng?”

Tịch Thiên Dạ cười lạnh một tiếng: "Vạn Bảo Thương Hội các ngươi không khinh người quá đáng ư? Khi dễ mẹ góa con côi, đoạt cả đường sống của người ta, ta chỉ lấy đao của ngươi mà trả lai ngươi thôi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.