Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 264: C264: Con đường thành thánh kiên cường bất khuất



Toàn dân chúng thành Lô Hề quận, ai nấy đều khiếp sợ không thôi

Kỳ hạn mười ngày!

Lại là một kỳ hạn mười ngày.

Hơn nữa lần này lại dinh đến một nửa thế lực hàng đầu Lan Lăng quốc, toàn bộ những tông môn cùng các gia tộc đã từng tham dự vây công Tịch Thiên Dạ.

Hoàng thất! gia tộc Đế sư! tất cả đều có trong đó.

Để lão tổ của hoàng thất cùng gia tộc đế sư đến thành Lô Hề, quỳ xuống đất nhận tội?

Điên rồi! Quả thực quá điên cuồng rồi!

Rất nhiều người đều kinh ngạc không nói nên lời, người ta đường đường là thế lực chuẩn thánh, mỗi một thế lực đều có gốc gác sâu không lường, mạnh mẽ đến đáng sợ.

"Điên cuồng a!"

"Từ xưa đến nay, có lẽ Tịch Thiên Dạ chính là đệ nhất cuồng nhân Lan Lăng quốc a."

"Gọi lão tố hoàng thất đến quỳ trước mặt hắn nhận tội, hẳn thật sự không sợ chết a!"


"Người Tịch gia, đều là cường nhân a... Ai nói tính cách của hẳn giống Tịch Chấn Thiên? Hẳn còn điên cuồng hơn Tịch Chấn Thiên nhiều lắm."

Toàn thành ồ lên, tất cả mọi người cảm thấy quá khó tin.

Ai cũng không ngờ, Tịch Thiên Dạ có thể ngôn cuồng đến mức độ này.

Vốn dĩ tất cả mọi người đều đang nghĩ, chiến dịch lăn này, Tịch Thiên Dạ giết chết nhiều tôn giả như vậy, liên quan đến nhiều đại tông môn cùng gia tộc lớn như vậy, hắn nhất định sẽ mang theo người nhà trốn khỏi thành Lô Hề.

Thế nhưng, tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm.

Tịch Thiên Dạ không chỉ không trốn, mà còn ở lại trong thành Lô Hề chờ các thế lực lớn đi đây nhận tội.

“Tịch Thiên Dạ điên rồi sao, rốt cuộc hẳn muốn làm gì”

Chúc tam nương trừng mắt khó tin. Nàng không phủ nhận Tịch Thiên Dạ đã mạnh mẽ đến mức nàng không tưởng tượng nổi, toàn bộ thành Lô Hề đều sợ hãi hắn như hổ, kính nể hẳn như thánh hiền, căn bản không dám mạo phạm hắn.

"Tuy rằng không phải đại tôn, nhưng lại có sức mạnh sáng ngang đại tôn, đủ để ngạo thị thiên hạ.

Thế nhưng! Đó chỉ là ở trong thành Lô Hề mà thôi.

Những tông môn gia tộc đứng đầu quốc nội có gốc gác thâm sâu cỡ nào, có người nói những thế lực này không chỉ có một vị đại tôn thôi đâu, thậm chí còn có chuẩn thánh trong truyền thuyết.


Nếu không phải vì vướng bận thân phận, bọn họ đã sớm đến thành Lô Hề. Mà cục diện ngày hôm nay, Tịch Thiên Dạ sẽ lành ít dữ nhiều.

Không chỉ có Chúc tam nương, Hướng Thiên Huân, Lục Tâm Nhan ai nấy đều trợn mắt ngoác mồm.

Bây giờ ngươi thẳng rồi còn không mau chạy, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngốc ở trong thành, chờ lão. tổ người ta đến trả thù hay sao?

"Cha, Tịch Thiên Dạ hắn..” Hướng Thiên Huân không nhịn được nhìn cha mình, người này đúng là không khiến người ta bớt lo chút nào a.

Quận vương Hướng văn ích lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Tịch Thiên Dạ không phải vật trong ao, hắn không ngốc, hơn nữa rất thông minh, nếu không ngày hôm nay Thủ phủ sẽ không chết nhiều người như thế. Nếu hẳn đã lựa chọn ở lại thành Lô Hề, như vậy hắn tất nhiên có mưu tính riêng. Chúng ta lo lắng cũng vô dụng”

Hắn chỉ là một quận vương, địa vị kém xa Vũ Vương nhiều lắm, có cái gì tư cách đi quản chuyện của Tịch Thiên Dạ.

Những tông môn gia tộc tử thương năng rề, bọn họ thấy Tịch Thiên Dạ không giết bọn họ, còn thả bọn họ trở về mật báo, ai nấy đều mừng rỡ không thôi, không nói hai lời xoay người lao ra thành Lô Hề, chạy mất dép, chỉ sợ Tịch Thiên Dạ đổi ý một kiếm chém chết bọn họ.

“Tịch Thiên Dạ, ta cùng ngươi không đội trời chung."

Thập thất hoàng tử mang theo cao thủ hoàng thất hốt hoảng chạy ra ngoài thành, đợi sau khi đã trốn xa nghìn dặm mới dám dừng lại, hai chân cũng ngừng run cầm cập.

Hắn nhìn về phía thành Lô Hề, ánh mắt tràn đầy cừu hận.


Không chỉ Vũ vương chết rồi, mấy hoàng thúc trong gia tộc cũng chết hết, tất cả tu sĩ tôn giả cảnh đến thành Lô Hề cũng không còn một ai sống sót.

Những người này đều là chỗ dựa để hẳn tranh đoạt ngôi bị hoàng đế trong tương lai, tốn thất to lớn như thế, hẳn lấy cái gì đi tranh cướp với mấy vị hoàng tử khác đây.

“Tịch Thiên Dạ, ta cùng ngươi không đội trời chung” Hướng Quảng Hi hai mắt đỏ đậm, cừu hận ngập trời.

Phụ vương chết trận, hắn không còn phụ vương chống đỡ, địa vị sẽ xuống dốc không phanh, một vương tử không còn gì cả, sau này còn ai kính nể hắn, sợ hắn?

“Ngươi đừng vội, Tịch Thiên Dạ dám ở lại trong thành Lô Hề không đi, vậy thì chắc chắn phải chết. Vũ vương chính là người có khả năng trở thành thánh nhân nhất trong hoàng thất chúng ta trong mấy năm gần đây, hắn bị Tịch Thiên Dạ giết chết, lão tổ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn."

Hướng Nghị Tuần lạnh lùng nói.

"Đi thôi, chúng ta lập tức trở vẽ bẩm báo việc này cho phụ hoàng.”

Chuyện tương tự như vậy, cũng đang xảy ra ở những nơi khác.

"Đáng ghét, Tịch Thiên Dạ, chuẩn thánh gia gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn."

Sắc mặt Tân Tư Bội trắng bệch như tờ giấy, cho đến giờ nàng vẫn còn sợ hãi.

Ở Cửu Tiêu lâu nàng cùng Tịch Thiên Dạ xung đột kịch liệt, chỉ sợ Tịch Thiên Dạ một tát đập chết nàng, nhưng mà cũng may từ đầu tới cuối Tịch Thiên Dạ đều không có nhìn nàng một chút, chỉ giết tu sĩ tôn giả cảnh, cũng vì thế nàng tránh được một kiếp.

Trừ Đông Phương Hoàn tự tìm đường chết đi khiêu khích Tịch Thiên Dạ, đám người tuổi trẻ khác cũng lông tóc không tổn hại, bởi vì Tịch Thiên Dạ lười giết bọn họ.

"Hắn chính là Truyền thuyết thánh mầm của Lan Lăng quốc? Có chút thú vị”


Trong một tòa cổ viện, Vân Tương Quân ngước nhìn bầu trời, con ngươi xinh đẹp hiện vẻ hứng thú nói.

“Tiểu thư, Tịch Thiên Dạ thật mạnh mẽ a, hẳn thật sự có thể so với đại tôn sao?” Tiểu Thanh trừng mắt, dù cho nàng luôn tự cao tự đại cũng bị Tịch Thiên Dạ dọa sợ.

Dù sao Tịch Thiên Dạ còn chưa đủ năm mươi tuổi, cũng đã đáng sợ như thế, vậy tương lai chẳng phải có thể thành thánh nhân!

"So với đại tôn thì còn kém một chút, mặc dù có 'thể đánh bại Cảnh Lập Sơn cùng trăm vạn hùng sư, nhưng là dùng thủ đoạn mưu lợi. Nếu như ta đoán không sai, có lẽ hắn tu luyện một môn thần thông chuyên về tỉnh thần lực rất lợi hại, mới có thể cưỡng ép thôi miên trăm vạn quân sĩ, đánh gấy tinh thần ý chí của trăm vạn quân sĩ, không bọn họ có thể ngưng tụ tỉnh thần ý chí cùng một chỗ” Vân Tương Quân thản nhiên nói.

“Tiểu thư, nghe đồn hẳn là thiên địa sắc phong thánh nhân, thật sự không chút trở ngại thành thánh nhân sao?" Tiểu Thanh tràn đầy hiếu kỳ nói.

Vân Tương Quân nghe vậy nở nụ cười, lắc lắc đầu nói: "Thánh nhân mạnh mẽ nhất chính là có một khỏa thánh tâm kiên cường bất khuất, nếu không có thánh tâm mạnh mẽ, cho dù thành thánh cũng là chỉ rác rưởi."

Tịch Thiên Dạ có tư chất thành thánh, nếu bởi vì hắn có thiên phú quá mạnh, do đó dễ dàng bước vào thánh cảnh, như vậy đối với hẳn không chỉ không có lợi, mà còn là mầm tai họa.”

“Trong mắt người khác, có lẽ rất hâm mộ đố kỵ. Tiên thiên thánh mầm. Nhưng ở trong mắt chúng ta, đó chỉ là một cái lồng chim mà thôi, có cũng bằng. không."

Vân Tương Quân chấp tay sau lưng, từ trên người nàng tản ra một sự tự tin tuyệt đối, dường như trời sinh vương giả, coi thường thiên hạ. Cho dù là tiên thiên thánh mầm, ở trong mắt nàng cũng chỉ là thường thôi, thậm chí còn là vướng bận.

Tiểu Thanh sùng bái nhìn tiểu thư nhà mình.

Khắp thiên hạ ai có thể so được tiểu thư, coi tiên thiên thánh mầm là cặn bã.

Con đường thành thánh của Tiểu thư, chính là lấy lực phá pháp, kiên cường bất khuất, nàng muốn thành thánh nhân, nhất định phải là tuyệt thế thánh nhân đứng sừng sững trong thiên địa, mà không phải bởi vì thiên phú cao mà trở thành một thánh nhân thấp kém.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.