Trận pháp vận chuyển trên toàn bộ Lô Hề Quận Thành, từng đạo quy tắc xẹt qua trên không trung, huyền diệu khó lường, ẩn chứa biến hóa vô cùng vô tận.
Quy tắc giam căm của Thiên Lan di tích tựa hồ cũng không quấy nhiễu được chúng, lực lượng quy tắc trần ngập trên bầu trời.
Trong Uyển Thủ Lâu, Tịch Thiên Dạ đứng sát cửa sổ, nhìn từ trên cao xuống toàn bộ thành trì, tất cả hình ảnh lướt qua trong mắt hẳn, không sót một thứ gì.
"Chủ nhân, cái này... quy tắc giam căm của Thiên Lan di tích vì sao.
Mấy người Hoa Nhất Nhiên đứng sau Tịch Thiên Dạ, đôi mắt đầy chấn kinh cùng không thể tưởng tượng nối. Bọn hắn đều biết chủ nhân nhà minh cao thâm mạt trắc không thể hiểu theo lẽ thường nhưng vẫn nhịn không được mà kinh hãi trong lòng.
Cải biến quy tắc của một thế giới, đó là thủ đoạn thông thiên triệt địa gì?
Thần trong truyền thuyết sợ rằng cũng không hơn thế này đi!
Dù sao Thiên Lan di tích là một thế giới.
Đạo của một thế giới là chí cao vô thượng, đế đạo trong truyền thuyết đứng trước đạo của thế giới cũng chỉ nhỏ bé như hạt bụi.
Dù sao đế đạo cũng chỉ là một bộ phận nhỏ trong đạo của thế giới mà thôi.
Tu sĩ tu luyện, một bước lên trời, lĩnh hội quy tắc của thế giới, có lẽ chỉ khi đạt đến cấp độ của thần mới có thể tự mình nắm giữ quy tắc, có thể sánh vai cùng đạo của thế giới.
Chủ nhân không để ý đến hạn chế của quy tắc, cưỡng ép bày ra pháp trận quả thực đã vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn hắn.
"Không có gì ghê gớm cá, chỉ là một tiểu thuật dùng để đầu cơ trục lợi mà thôi” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Tiểu thuật!
Mấy người Hoa Nhất Nhiên cười khổ.
Từ trước đến nay chưa có ai trên đại lục có thể làm việc nghịch thiên như thế vậy mà trong mắt chủ nhân lại chỉ là tiểu thuật mà thôi.
Nhưng bọn hắn làm sao biết được, dưới con mắt của Tịch Thiên Dạ, đừng nói là Thiên Lan di tích không có quy tắc thế giới trọn vẹn mà cho dù Thái Hoang thế giới có quy tắc hoàn chỉnh dưới con mắt của hắn cũng chỉ là pháp tắc hài nhi mà thôi, thậm chí còn không bằng một tiểu hài đồng đang trong quá trình trưởng thành.
Năm đó, Tịch Thiên Dạ còn chiến đấu với hỗn độn quy tắc tối cao.
Mặc dù bây giờ với tu vi của Tịch Thiên Dạ không đủ để rung chuyển quy tắc của thế giới nhưng muốn tìm ra lỗ thủng trên đó là việc dễ như trở bàn tay.
"Quay lại, ta bố trí một cái tiểu Thiên Địa Tu Di trận, đến lúc đó có trận pháp phụ trợ thì có thể bỏ qua quy tắc giam cầm của Thiên Lan di tích, Thánh Nhân cũng có thể tùy ý thi triển lực lượng quy tắc.” Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng nói, quang mang trong mắt vô cùng lạnh lùng.
Thiên Dương Thánh Quốc đã muốn đối địch với hắn, đã thích đến đây phá lâu, vậy hẳn tự nhiên sẽ dọn sạch giường chiếu để bố trí thỏa đáng cho bọn họ.
Một Thánh Nhân có thể tùy ý thi triển lực lượng quy tắc cùng với một Thánh Nhân không thể thi triển chênh lệch lớn tới cỡ nào? Chỉ sợ bất cứ tu sĩ nào cũng có thể nghĩ đến sự chênh lệch kinh khủng đấy. Hai người cùng một cảnh giới thì người không thể thi triển lực lượng không thể nào chạy thoát được mà chỉ có thể làm bao cát, tủy ý cho người ta đánh. Chỉ có Thánh Nhân cao hơn một cảnh giới mới có thể miễn cưỡng chống lại một hia.
Đến khi Thánh nhân của Thiên Dương Thánh Quốc đến đây mới biết được Thánh Nhân của Uyển Thù Lâu có thể thi triển ra lực lượng quy tắc thì kết quả kia... Mấy người nghĩ mà cũng không nhịn được mà run rẩy.
Trong lòng Trương Thanh Vinh lạnh buốt, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ như nhìn quỷ thần, nội tâm cảm thấy vô cùng may mắn khi lựa chọn khăng khăng gia nhập Thiên Bảo Cung. Nguyên bản hẳn muốn gia nhập Thiên Bảo Cung vì muốn trả nợ ân tình của Hoa tiền bối cùng chủ nhân của Thiên Bảo Cung vì đã giúp hắn lên Thánh cảnh đồng thời cũng cảm thấy hoàn cảnh trong Thiên Bảo Cung không tệ, rất thích ẩn cư để tu luyện.
Nhưng giờ khắc này hắn mới hiểu được, gia nhập Thiên Bảo Cung chính là một lựa chọn sáng suốt, không phải Thiên Bảo Cung may mắn khi có hắn mà hắn may mắn khi được vào Thiên Bảo Cung.
Khó trách lúc trước Hoa tiền bối đã thận trọng nói nếu có cơ hội gia nhập Thiên Bảo Cung chính là một điều vinh hạnh.
Mặc dù hiện tại hẳn còn chưa phải là thành viên của Thiên Bảo Cung nhưng hẳn đã âm thầm quyết định về sau nhất định phải tranh thủ cơ hội để sớm ngày gia nhập vào Thiên Bảo Cung.
"Chủ nhân, bố trí một cái Thiên Thị Địa Thính trận đã tiêu hao hết tài nguyên mà chúng ta đã mang đến, sợ là rất khó để bố trí ra một cái trận pháp nữa."
Hoa Nhất Nhiên sầu lo nói.
Bố trí một cái trận pháp tự nhiên sẽ không khả năng bỗng dưng mà bố trí được, cần đại lượng tài nguyên để kết hợp.
Nguyên bảo tài nguyên bọn hắn mang đến từ Thiên Bảo Cung cũng không ít nhưng cũng không ngờ được chủ nhân lại có thể bố trí được trận pháp, tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, chỉ bố trí được một cái Thiên Thị Địa Thính trận đã tiêu hao hết tài nguyên bọn hẳn mang đến rồi
Bố trí thêm một cái Tiểu Thiên Địa Tu Di trận?
Chỉ cần nghe công dụng là có thể đoán ra nó còn khó bố trí hơn cả Thiên Thị Địa Thính trận và tất nhiên sẽ tiêu hao tài nguyên cảng nhiều hơn.
Thế nhưng bây giờ bọn hắn đi đâu để tìm ra nhiều tài nguyên như vậy đây? Số tài nguyên này sợ rằng còn tiêu hao nhiều hơn cả một cái Thánh trận đi.
"Tài nguyên không căn phải lo lắng, ta tự có biện pháp kiếm ra” Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói
Hiện tại trong Thiên Lan dích tụ tập tu sĩ đến từ ngũ hồ tứ hải trên đại lục, Thánh Nhân sợ rằng cũng không biết bao nhiêu người. Mà bản thân Thiên Lan di ích đã là một bảo khố thiên nhiên cực lớn, còn sợ không có tài nguyên sao?
"Thiên Thị Địa Thính trận có thể giám thị nhất cử nhất động của Lô Hề Quận Thành, những ngày này các ngươi canh giữ ở đây, nếu phát hiện ai vi phạm lệnh cấm thì giết chết không tha."
Ánh mắt Tịch Thiên Dạ băng lãnh nói, là người của Lô Hề Quận Thành, đã sống từ nhỏ đến lớn ở đây nên hẳn muốn làm một chút gì đó cho Lô Hề Quận Thành. Không thể để cho những tu sĩ ngoại vực kia tùy ý giết hại những người trong thành.
"Rõ!"
Mấy người Hoa Nhất Nhiên nghe vậy thi nhau khom mình hành lễ.
'Vữừa dứt lời, hai người Trương Thanh Vinh cùng Tuân Vinh đã bay ra ngoài, bay về hai nơi trong thành.
Bởi vì dưới Thiên Thị Địa Thính trận kiểm tra bọn hẳn đã phát hiện ra đủ loại tra tấn hành hạ người trong thành, liếc mắt nhìn qua thì khoảng chừng mấy chục.
Rất hiển nhiên, những tu sĩ ngoại vực kia căn bản không coi Tịch Thiên Dạ là vấn đề, tùy ý làm bậy trong thành, coi người bản địa của Lô Hề Quận Thành như heo chó mà tùy ý đánh đập.
Trần gia không phải ngũ đại danh môn vọng tộc của Lô Hề Quận Thành mà chỉ là một gia tộc rất nhỏ, bởi vì có một số tộc nhân may mắn tìm được một túi nhỏ hoang tỉnh khi ra khỏi thành tầm bảo lúc chạng vạng tối. Đây không phải hoang tỉnh bình thường mà là thánh hoang tỉnh vô cùng thưa thớt, còn sót lại từ thời thượng cổ, vẫn còn được bảo tồn rất hoàn hảo, không bị xói mòn quá nhiều hoang khí.
Là hoang tỉnh cấp thánh giai nên dù tùy tiện một viên cũng là một bảo vật có giá trị liên thành trên đại lục, so với tất cả gia sản của Trần gia còn lớn hơn gấp mười. Cơ duyên như này làm đám người Trần gia hưng phấn vô cùng, gia tộc sẽ có cơ hội quật khởi
Nhưng mà thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Một đám người áo đen đột nhiên giết đến Trần gia, gặp ai là giết người đấy, huyết tinh hung tàn vô cùng. Tiần gia chủ động đưa ra tất cả thánh tỉnh thạch ra cũng không thế tính mạng của đám người Trần gia.
Hiển nhiên, đám người kia không chỉ muốn cướp đoạt bảo vật mà còn muốn diệt tất cả bọn họ.
Trong mắt những người đó, sinh mệnh của một gia tộc quả thực còn không bằng cỏ rác.