Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 426: C426 Cửu nguyên lão



Chẳng lẽ Thiên Vận Chỉ Tử trong truyền thuyết thật sự đáng sợ đến thế?

Vị thủy tổ ba ngàn sáu trăm năm trước của học viện Trường Thương được xưng là Thiên Vận Chỉ Tử, bởi vì thời đại kia cũng chỉ có hắn tu thành Thiên Tôn cảnh, mà đúng lúc gặp phải ma tộc xuất thế, dành cả đời để chống cự lại sự xâm lấn của ma tộc.

Người có thể tu thành Thiên Tôn ở thời đại này cũng được. coi là Thiên Vận Chỉ Tử, bọn họ chính là tuyệt đại thiên tài chân chính, thuận theo thời thế mà sinh, nếu không chết yếu, tất sẽ quân lâm thiên hạ, đứng ở đỉnh kim tự tháp trên toàn bộ đại lục này.

“Thánh quốc nhất định phải gi ết chết người này!"

Trong lòng của Thẩm Hải Đào lạnh lẽo vô cùng, tràn đầy kiêng kị khi nhìn Cố Vân, nếu không thể giết được nàng, vậy thì tương lai nhất định sẽ là một mối họa lớn của Phúc Hải thánh quốc.

Sau khi đi ra từ khảo hạch đệ tử, Cố Vân đã đột phá đến thượng vị Thánh Nhân, lại thêm nàng là Thiên Tôn thành thánh, chiến lực có thể so với một chút Thánh Nhân viên mãn. Hiển nhiên, nàng khi còn ở trong khảo hạch cũng đã gặp được chút kỳ ngộ bất phàm.

Năm thượng vị Thánh Nhân của Phúc Hải thánh quốc có dốc hết toàn lực cũng không ngăn được nàng, sinh cơ không ngừng bị trảm diệt, có một vị Thánh Nhân càng là suýt chút nữa trực tiếp bị giết đi.

Năm người bọn họ đều là nhân vật cấp Vực Vương của Phúc Hải thánh quốc, thế nhưng lại liên tục bại lui trước mặt Cố Vân.

Những người quan sát cuộc chiến trong hoàng cung khiến người từ trong thành Thạch Nghĩ đều trợn mắt há mồm.

Một thiếu nữ trẻ tuổi dĩ nhiên lại cường đại đến vậy, dù là năm vị Vực Vương liên thủ lại cũng không phải đối thủ của một mình nàng.

"Không phải Tịch Thiên Dạ....!"


Vân Tương Quân và Vân Phong Dật núp ở phía xa để quan chiến, phát hiện người đang giao thủ với Thánh Nhân của Phúc Hải thánh quốc không phải Tịch Thiên Dạ, đều hơi sững sờ.

Công Tôn Vô Quá cũng ngạc nhiên không thôi, hắn không nghĩ Tịch Thiên Dạ không phải đến đây một mình, mà mấy minh hữu của y cũng đến thành Thạch Kiến rồi.

"Thiên Tôn Cố Vân!"

Chúc Hiểu Trang rung động trong lòng, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi như vậy mà Cố Vân đã mạnh đến cỡ này rồi, không hổ là tuyệt đại Thiên Tôn trong truyền thuyết, Thiên Vận Chỉ Tử.

"Thiếu nữ kia thật mạnh!"

Nội Tâm của Công Tôn Uyển Nhi dậy sóng mãnh liệt, nàng có tự kiêu của mình, thiên phú của nàng dù là so với những vị ca ca tỷ tỷ ở Phúc Hải thánh quốc cũng thuộc về ưu tú bất phàm, nhưng nếu so với thiếu nữ kia, cách biệt thật quá là xa.

Trong thành Thạch Nghĩ có người của Thạch Nghĩ tộc, có nhân tộc, cũng có một trăm lẻ chín tộc khác của Thiên Lan Thần Thổ.

Cả tòa thành trì khổng lồ cổ lão nào triệt để bị chiến đấu trong hoàng cung làm cho kinh động.

Thân ảnh của Cố Vân như sương khói, kiếm quang như ánh sao mờ trong đêm đông, một kiếm chém ra liền chặt đứt Thẩm Hải Đào, thánh huyết vẩy xuống, nhưng rất nhanh liền tụ lại một chỗ, biến thành Thẩm Hải Đào.

Thế nhưng nhiều lần bị chém đứt thánh thể, sắc mặt của Thẩm hải Đào đã tái nhợt cực điểm, sinh cơ đã không còn có bao nhiêu, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ khó mà sống sót được.


Mỗi tội Cố Vân tựa hồ đặc biệt vừa mắt hắn, phảng phất hai người có duyên phận từ kiếp trước, một mực đuổi theo chém giết hẳn.

Thần sắc của Thẩm Hải Đào kịch biến, hẳn có thể cảm nhận được sát ý nồng nặc từ trên người Cố Vân, sợ hãi bao phủ trong lòng. Hắn muốn chạy trốn, nhưng căn bản không cách nào thoát khỏi sự truy sát của Cố Vân, tuy rằng bốn Vực Vương khác của Phúc Hải thánh quốc liều mạng cứu viện cũng không mang lại bất cứ hiệu quả nào.

Ngay lúc Thẩm Hải Đào sắp bị kiếm của Cố Vân chém chết, một âm thanh lạnh lẽo bỗng từ trong Vân Lạc Điện vang lên.

“Một đám phế vật!"

Theo âm thanh ki vang lên, một đạo khí tức kinh người dâng lên bên trong Vân Lạc Điện, tựa như mặt trời trên không, chiếu rọi đến mọi ngóc ngách trong thành Thạch Nghĩ. Thiên địa pháp tắc nguyên bản đang bị giam cầm, cũng bởi vì khí tức kia xuất hiện mà hơi chấn động.

“Đó là người nào? Khí tức thật là đáng sợ!"

"Dù đã cách xa hàng ngàn dặm mà ta vẫn cảm thấy một cỗ khí tức tử vong bao phủ lấy mình.

"Cường giả chân chính của Phúc Hải thánh quốc rốt cuộc xuất hiện rồi!"

Ánh mắt của tất cả đều hoảng sợ, cỗ khí tức dâng lên từ trong Vân Lạc Điện kia thật sự quá mức đáng sợ a.

"Thánh Nhân viên mãn...!"


Con ngươi của Vân Tưởng Quân co rụt lại, biểu lộ ngưng trọng cực điểm, Thánh Nhân viên mãn của Phúc Hải thánh quốc rốt cục xuất hiện rồi.

Trong Thiên Lan di tích, Thánh Nhân viên mãn chính là lực lượng mạnh nhất, bởi vì ở đây không cho phép tồn tại cấp độ Đại Thánh tiến vào.

Thánh Nhân viên mãn còn có thể đi vào đây, nhưng nếu Đại Thánh mà dám bước vào Thiên Lan di tích, một khi thi triển ra lực lượng, lộ ra khí tức thì sẽ bị pháp tắc thế giới của Thiên Lan di tích phát hiện, diệt sát tại chỗ.

Cho nên các tuyệt thế đại thế lực trên đại lục này chỉ điều Thánh Nhân viên mãn đến Thiên Lan di tích mà thôi, dù cho có Đại Thánh cũng không dám làm liều.

Đương nhiên, Thánh Nhân viên mãn cũng đã rất là mạnh,cường đại vô cùng rồi.

Nếu Đại Thánh không xuất hiện, Thánh Nhân viên mãn chính là tồn tại mạnh nhất. Thánh Nhân phổ thông nếu so với Thánh Nhân viên mãn thì chênh lệch còn lớn hơn nhiều nhiều so với giữa Tôn giả phổ thông và Tôn giả viên mãn.

Một vòng ánh sáng màu xanh lam từ trong Vân Lạc Điện bay ra, chạm vào trường kiếm của Cố Vân, đánh bay nàng ra xa mấy ngàn mét, lực lượng kinh khủng kia thậm chí còn xé rách ra từng vệt đen trong hư không.

Thẩm Hải Đào nghĩ mà sợ, thở mạnh ra một hơi, rốt cuộc chạy trốn thành công, thiếu chút nữa liền bị nữ nhân kia gi ết chết rồi.

Là Vực Vương của Phúc Hải thánh quốc, đã lâu lắm rồi hẳn không có cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.

Ánh mắt của Cố Vân lạnh lại, nhìn chằm chäm vào chỗ sâu trong Vân Lạc Điện, bỗng nhiên có một đại dương mênh mông phủ lấy Vân Lạc Điện, hải dương màu xanh lam ấy làn tràn ra tứ phương, bao trùm cả hoàng cung của Thạch Kiến tộc.

Ở trên đại dương bao la kia, một lão giả mặc áo màu vàng đứng trên một con sóng, biểu lộ đạm mạc, ánh mắt uy nghiêm.

“Đúng là nghé con không sợ cọp, bây giờ ai ai cũng dám đến Phúc Hải thánh quốc bọn ta làm càn sao?”


Lão giả mặc áo vàng kia nhàn nhạt nhìn Cố Vân, duỗi ra một cánh tay, hung hăng vung về phía Cố Vân, cả một đại dương bao la xanh thẳm bỗng hóa thành cự thủ khổng lồ, mạnh mẽ lao xuống, muốn trấn áp nàng.

Trong nháy mắt đó, tất cả dân trong thành bỗng có một cỗ ảo giác trong lòng, đó là cả thiên địa này đều đang sụp đổ theo cự thủ kia hạ xuống.

"Ta cũng muốn xem xem rốt cuộc Thánh Nhân viên mãn mạnh đến cỡ nào!"

Cố Vân hừ lạnh một tiếng, không chút yếu thế nào cả, một cỗ u khí huyền diệu từ trên người nàng phóng ra, cuối cùng cả người hóa thành một con Cửu U Thần Điệp, mạnh mẽ va chạm với cự thủ xanh thẳm kia.

Ầm ầm!

Thiên địa chấn động, từng cơn sóng năng lượng vô tận không ngừng khuếch tán ra bốn phía từ hoàng cung, toàn bộ thành Thạch Nghĩ đều bị năng lượng hỗn loạn bao phủ.

Hải dương xanh thẫm trên bầu trời kia nổ bùm, tán loạn sụp đổ, từng chút một tiêu tán trong hư không, thân ảnh lão giả mặc áo vàng cũng từ từ xuất

Cửu U Thần Điệp lộng lẫy tuyệt luân, từng nhảy múa nhẹ nhàng trong thiên địa kia cũng biến mất, chỉ để lại một thân ảnh mỹ lệ xinh đẹp ở một nơi hẻo lánh trong hoàng cung.

"Cửu nguyên lão!!!"

Sau khi lão giả áo vàng kia hiện hình, rất nhiều người đều nhận ra lão, đó chính là cửu nguyên lão của Phúc Hải thánh quốc.

Có thể trở thành nguyên lão của Phúc Hải thánh quốc, không có bất cứ ai không phải tồn tại kinh thiên động địa.

Cửu nguyên lão Nhậm An Tỉnh mặc dù không phải thành viên hoàng thất, nhưng cũng có uy danh và quyền thế cực lớn ở Phúc Hải thánh quốc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.