Tà Uyên Hậu, một nhân vật truyền kỳ của Phúc Hải thánh quốc, là một trong ba mươi sáu Thánh hầu trên đại lục.
Trong toàn bộ Nam Man đại lục, có tất cả bốn mươi tám vị Thánh nhân chí cao, phân biệt là mười hai thánh vương cùng với ba mươi sáu Thánh hầu.
Mấy vạn năm từ xưa đến nay, dù ở bất kỳ một thời đại nào, trên toàn bộ đại lục cũng chỉ có bốn mươi tám người mới nhận được vinh hạnh đặc biệt như thế.
Bất kỳ người nào trong đó cũng là cường giả tuyệt thế, là nhân vật có thể kinh thiên động địa.
Nam Man đại lục lớn biết bao, trong năm vực, bất cứ một vực nào cũng vô cùng to lớn, trải dài vô tận, quốc gia phải đến hàng trăm, hàng nghìn.
Nhưng Thánh hầu cũng chỉ có ba mươi sáu vị mà thôi, có thể thấy Thánh hầu hi hữu hiếm thấy thế nào.
Bởi vì tôn vị chí cao đó không dành cho Đại Thánh nên người được vinh danh chắc chắn phải là cường giả trong lớp thánh nhân viên mãn.
Lực lượng của bọn hẳn có thể không bằng Đại Thánh nhưng họ chính là tương lai, là lực lượng về sau của đại lục.
Cường giả chí cường ngàn năm sau của đại lục cơ hồ đêu được đi ra từ bốn mươi tám vị Thánh nhân chí nào này.
Bởi vậy có thể thấy được, Thánh Vương cùng Thánh Hầu có địa vị cao thượng cỡ nào.
Trong toàn bộ Phúc Hải thánh quốc trải dài vô tận nhưng cũng chỉ sinh ra được một tên Tà Uyên Hậu thôi.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng vị truyền kỳ của Phúc Hải thánh quốc kia lại đi vào Thiên Lan di tích.
Chẳng lẽ bọn họ không sợ Tà Uyên Hậu sẽ vẫn lạc trong đây, tạo thành tổn thất không cách nào cứu vấn được sao?
Dù sao Tà Uyên Hậu rất có thể sẽ trở thành đệ nhất cường giả trong tương lai của Phúc Hải thánh quốc, sẽ gánh vác sứ mệnh của cả một quốc gia to lớn.
"Tà Uyên Hậu!"
Toàn bộ Thạch Nghĩ thành sôi trào lên trong nháy mắt, nhất là những tu sĩ đến từ Phúc Hải thánh quốc kia, tất cả đêu điên cuồng la lớn, ánh mắt tràn đầy vẻ sùng kính cùng kiêu ngạo.
“Tịch Thiên Dạ, hợp tác cùng có lợi với ta, giữa chúng ta sẽ không còn phải đấu đá lẫn nhau nữa, hi vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ một chút, Phúc Hải thánh quốc nguyện ý làm người một nhà với ngươi, thậm chí tương lai có thể đưa cả quốc đô của Phúc Hải thánh quốc cho ngươi chưởng khống, cả ta cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi cho nên ngươi không cần quá lo lắng việc bị sai khiến."
Tà Uyên Hậu nhìn sang Tịch Thiên Dạ, thần sắc thành khẩn nói.
Hắn đứng ở trên cao, ánh mắt nhìn thế giới đã khác với người bình thường, không có những tư duy thiển cẩn, nếu như có thể giúp Phúc Hải thánh quốc cường thịnh hơn, thậm chí có thể trở thành quốc gia hùng mạnh nhất từ trước đến nay thì giao Phúc Hải thánh quốc cho Tịch Thiên Dạ thì có vấn đề gì?"
Trong mắt người bình thường chỉ để sự tình trước mắt nhưng góc nhìn của hắn là sự nghiệp vạn cổ thiên thu của đất nước.
Một Tịch Thiên Dạ có thể đẩy Phúc Hải thánh quốc lên đ ỉnh phong, thậm chí còn có thể siêu việt năm đế tộc cổ lão kia.
Đánh toàn đại lục, không có đối thủ, đánh đâu thắng đó, không ai có thể ngăn cản.
Sự nghiệp hùng tài to lớn như này hắn không làm được, dù là bất kỳ ai trong Phúc Hải thánh quốc đều không làm được nhưng Tịch Thiên Dạ có thể làm được.
Về phần Phúc Hải thánh quốc nằm trong tay ai, do ai chưởng khống cũng không quan trọng.
Toàn bộ Thạch Nghĩ thành yên tĩnh, tất cả mọi người không ngờ rằng Tà Uyên Hậu lại nói ra lời như vậy.
Đem toàn bộ Phúc Hải thánh quốc giao cho Tịch Thiên Dạ khống chế?
Đây căn bản không phải là đang chiêu hiền nạp sĩ mà là đưa hai tay dâng Phúc Hải thánh quốc cho Tịch Thiên Dạ a.
Dù sao với thiên phú của Tịch Thiên Dạ mà được trưởng thành thuận lợi thì tương lai tất sẽ quân lâm thiên hạ, quét sạch đại lục không có đối thủ.
Trên tòa cao tầng, vẻ mặt lão già áo đen băng lãnh tới cực điểm, ánh mắt sắc bén vô cùng, một tia khí tức khủng khiếp lưu động xung quanh hẳn, phảng phất một tòa núi lửa đang chuẩn bị bùng phát, sẽ xuất hiện một việc gì đó cực kỳ kh ủng bố. Nhưng cuối cùng lại không biết vì sao mà lão nhân áo đen lại chậm rãi đè khí tức nặng nề đó trở lại, không có triệt để bạo phát.
"Tà Uyên Hậu không hổ là Tà Uyên Hậu, Phúc Hải thánh quốc nằm trong tay hẳn tất sẽ cường đại hơn nhiều."
Con ngươi lão giả áo đen băng lãnh, thần sắc trong mắt không ngừng biến ảo, nhìn chằm chằm vào Tịch Thiên Dạ, phảng phất đang chờ câu trả lời của hắn.
Lục Tâm Nhan thì trừng to đôi mắt xinh đẹp, lấy tay che lại miệng nhỏ lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn sang người áo xám kia.
Thế gian này lại có sự tình kỳ lạ như vậy?
Hai bên vừa mớ đánh nhau kẻ sống người chết mà chỉ chớp mắt sau Tịch Thiên Dạ lại có thể gia nhập Phúc Hải thánh quốc, lại còn có cơ hội trở thành chủ nhân của một vô thượng thánh quốc nữa chứ? Phúc Hải thánh quốc là đệ nhất thế lực ở Nam Vực, nếu bình thường nàng căn bản không bao giờ dám có suy nghĩ như vậy.
Không chỉ thần sắc của lão già áo đen bến hóa mà ngay cả Vân Tương Quân cùng Vân Phong Dật cũng kinh ngạc không thôi.
Nếu như Tịch Thiên Dạ có thể gia nhập Phúc Hải thánh quốc, dưới sự bảo vệ, vun trồng của họ thì tương lai Phúc Hải thánh quốc tất sẽ cực kỳ hưng thịnh, có thể siêu việt tất cả các thời đại trước đây, thậm chí còn có khả năng vượt qua được những đế tộc cổ lão kia để trở thành đệ nhất thế lực của đại lục.
Là người của Vân Phượng cổ quốc tất nhiên hai người không hi vọng sẽ phát sinh việc như vậy.
Chỉ là Tà Uyên Hậu thực sự quá quyết đoán, điều kiện lớn như vậy mà gần như cũng không có bất kỳ đắn đo gì.
Đổi lại là Vân Phượng cổ quốc bọn hắn, không được sự đồng ý của cao tầng trong nước thì căn bản không dám nói ra những lời như vậy.
Sợ là chỉ có địa vị của Tà Uyên Hậu ở Phúc Hải thánh quốc mới có được đảm bảo lớn như thế.
Nét hưng phấn đọng lại trên khuôn mặt Công Tôn Vô Dịch thần sắc như vừa ăn phải một bãi phân vậy, khó chịu vô cùng. Nếu như Tịch Thiên Dạ đáp ứng điều kiện của Tà Uyên Hậu thì khác nào tương lai hẳn phải khép nép, cúi đầu trước Tịch Thiên Dạ sao? Mặc dù hắn là hoàng tử của Phúc Hải thánh quốc nhưng đứng trước mặt Vũ Uyên Hầu lại chẳng là cái thá gì, nếu Vũ Uyên Hầu muốn giết hẳn thì chỉ cần dùng một ngón tay là đủ.
Tất cả mọi người nhìn sang Tịch Thiên Dạ, yên lặng chờ đợi đáp án của hắn.
Trong lòng rất nhiều người đều đang tưởng tượng rằng sau khi Tịch Thiên Dạ gia nhập vào Phúc Hải thánh quốc sẽ nhất phi trùng thiên, trở thành vạn cổ chí tôn, được bay lên tận cửu thiên, quân lâm thiên hạ.
Đối với mọi người ở đây thì Tịch Thiên Dạ không có bất kỳ lý do gì để cự tuyệt, bởi vì thái độ của Phúc Hải thánh quốc rất thành khẩn, hơn nữa hai bên có thể bổ trợ lẫn nhau, Phúc Hải thánh quốc có thể bảo hộ cho Tịch Thiên Dạ trưởng thành, còn Tịch Thiên Dạ có thể giúp cho Phúc Hải thánh quốc phát triển hưng thịnh.
Đổi thành bất kỳ ai cũng không cự tuyệt một chuyện tốt như vậy, dù sao Tịch Thiên Dạ không có bất cứ hậu trường cùng bối cảnh gì, rất cần một không gian để yên ổn trưởng thành.
Không nhắc đến những người khác mà ngay cả Cố Khinh 'Yên cũng cho là như thế, bởi vì không còn con đường nào dễ đi hơn là gia nhập vào Phúc Hải thánh quốc.
Nếu như không đáp ứng bọn hắn thì cửa ải trước mắt chưa hẳn đã có thể vượt qua kia.
Tịch Thiên Dạ nhìn sang Vũ Uyên Hậu đang thành khẩn đứng đợi kia, cười cười nói:
"Không thể không nói, ngươi là một người có mộng tưởng cùng quyết đoán. Nhưng mà ngươi đã đánh giá quá cao lực hấp dẫn của Phúc Hải thánh quốc các ngươi... Bản nhân không cần bất kỳ kẻ nào hộ đạo, cũng không cần cái gọi là không gian trưởng thành."
"Mặt khác, trước đó ta đã nói qua, Phúc Hải thánh quốc các ngươi đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của ta, nhất định sẽ phải trả giá cực đắt. Bản nhân đã nói, từ trước đến nay vẫn không thay đổi."
Thế nhân quá coi thường hắn đi, trên đời này có thể làm hắn thỏa hiệp thì ít, quá ít đi.