Tịch Thiên Dạ hơi nhảm mắt lại, vẻ mặt bằng lãnh không hiện lên bất kì cảm xúc nào, ý niệm của hắn chìm vào trong cơ thể, một đường đi vào đan điền của hắn
Hắn nắm giữ rất nhiều sức mạnh cấm kỵ, nhưng điều kiện nhỏ nhất để sử dụng thì cũng phải khu động hôn độn Hồng Mông Kim Đan.
Từ sau khi hẳn tu luyện thành công hỗn độn Hồng Mông Kim Đan thì chưa từng sử dụng tới lực lượng Kim Đan này. Cũng không phải hẳn không muốn sử dụng lực lượng này mà là vì lực lượng của hỗn độn Hồng Mông Kim Đan quá cao cấp, thân thể của hắn căn bản không có cách nào chịu đựng được lực lượng to lớn khi hẳn thi triển ra sức mạnh hỗn độn Hồng Mông, nếu cưỡng ép thi triển ra thì chắc chẩn là thân thể sẽ sụp đổ, cho dù hẳn đã tu thành ngũ hành linh thể thì đều không chịu nổi.
Lực lượng thuộc về hỗn độn, đó là vật chí cao mà ngay cả tiên nhân bình thường đều không dám tùy tiện đụng chạm, lấy tu vi hiện tại của Tịch Thiên Dạ cho dù chỉ vận dụng một chút xíu da lông cũng đều có nguy hiểm to lớn.
Kỳ thật nếu Tịch Thiên Dạ tu thành một khỏa Kim Đan bình thường hoặc là tiên phẩm Kim Đan bình thường thì thực lực của hẳn chỉ sợ sẽ mạnh mẽ hơn hẳn của hiện tại rất nhiều.
Một viên Kim Đan không thể sử dụng thì đối với một tên tu sĩ Kim Đan kỳ mà nói như là tự chủ động bẻ gảy hai tay mình vậy.
Nhưng Tịch Thiên Dạ là người từng có địa vị cao, tự nhiên sẽ không có tầm mắt thiển cận giống như người bình thường. Hỗn độn Hồng Mông Kim Đan đại biểu cho đạo cơ vô thượng, có lẽ là lúc nào mà hắn chưa thành tiên thì chưa thể sử dụng lực lượng này Tương đương với việc tự chém hơn một nửa tụ vi của bản thân.
Thế nhưng hỗn độn hóa Hồng Mông trong cơ thể, lại là cơ duyên vô thượng, liên quan đến việc tương lai hắn có thể chứng đạo sau cùng hay không. Đã từng làm Tiên Đế, hắn đương nhiên sẽ không bởi vì việc mạnh mẽ nhất thời mà từ bỏ cơ duyên tạo hóa vô thượng.
Tịch Thiên Dạ thần tâm chìm vào trong kim đan hỗn độn Hồng Mông, chuẩn bị điều động ra từng tia lực lượng hỗn độn Hồng Mông, cũng chỉ hẳn đem Hỗn Độn Hạt Giống tu luyện thành Kim Đan của bản thân, phía trên hỗn độn Hồng Mông có đánh dấu lực lượng linh hồn của hắn, nếu đối thành lực lượng hỗn độn Hồng Mông khác thì với tu vi hiện tại của hẳn, chỉ sợ thoáng đụng một cái là tan thành tro bụi.
Tà Uyên Hậu thấy Tịch Thiên Dạ nhầm mắt lạ thân thể không nhúc nhích, giống như đã chịu chết, sự căng cứng trên mặt dần dần cũng xuất hiện một vệt mỉm cười.
Khuôn mặt mấy người Cố Vân và Cố Khinh Yên tái nhợt hết sức, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Tầm mắt Thạch Nghĩ hoàng lãnh đạm nhìn về mọi người, trong đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc gì. Mấy người trẻ tuổi bị sáu pho tượng Thuỷ Tổ của Thạch Nghĩ tộc trấn áp, nếu mà còn có thể lật trời thì đó mới là gặp quỷ, mấy người Tịch Thiên Dạ đã không có còn chút sức chống cự nào, người là dao thớt ta là thịt cá, chỉ có thể mặc cho hẳn xẻ thịt.
Tà Uyên Hậu âm thầm kinh hãi, trong đôi mắt đầy vẻ đề phòng và cảnh giác.
Sáu tòa pho tượng kia phát ra khí tức quá mức đáng sợ, nếu đổi thành hẳn, một khi bị khí tức kia bao phủ lại cũng sẽ bị trấn áp trong nháy mắt.
Sáu pho tượng kia mặc dù vén vẹn chỉ là pho tượng bình thường thôi, nhưng lại đại biểu cho sáu vị thần linh thời thượng cổ của Thạch Nghĩ tộc, phía trên có dính một chút khí tức thăn linh. Khí tức của vô thượng thần linh, dù cho chỉ có một chút cũn đều đủ để trấn áp vạn cổ, vĩnh cửu bất diệt.
Mộ lão nhân hít vào một ngụm khí lạnh, dị tộc trong thần thổ Thiên Lan quả nhiên huyền bí mà đáng sợ, bất luận một tộc nào đều không dễ trêu chọc.
Thạch Nghĩ tộc trong 109 dị tộc của Thiên Lan thần thổ cũng phải dị tộc mạnh mẽ gì cả, chỉ có thể xếp vài hạng cuối, những dị tộc mạnh mẽ khác sợ là không ai biết họ mạnh cỡ nào.
Ở ngoài, cách Thạch Nghĩ thành mấy ngàn dặm, một ít tu sĩ thi triển ra bí thuật gương thấu thị, đi qua ánh sáng của thiên địa truyền đến hình ảnh cách đó mấy ngàn dặm. Tăm mắt của tất cả mọi người đều cực kỳ chấn động, thiếu niên Chí Tôn đáng sợ như vậy, thế mà lại bị trực tiếp trấn áp, một chút sức phản kháng cũng không có.
“Thạch Nghĩ tộc rốt cục ra tay rồi."
Lão nhân áo đen than nhẹ, dựa vào tiếng động vang vọng vạn dặm đó, hắn liền ý thức được có biến cố phát sinh.
Quả nhiên, Thạch Nghĩ tộc cuối cùng cũng không, có khoanh tay đứng nhìn
Trong Thiên Lan thần thổ mà bị dị tộc bên trong để mắt tới vậy thì thật sự là bi kịch, căn bản không có chỗ phản kháng.
Dù sao, bọn hẳn mới là chúa tể chân chính của Thiên Lan thần thổ.
"Sư phụ, làm sao bây giờ, ngươi có thể cứu bọn họ hay không?"
Lục Tâm Nhan bắt lấy ống tay áo của lão giả áo đen, trong đôi mắt đầy vẻ lo lắng, không ngừng đi qua đi lại trong phòng.
"Cứu hắn? Làm sao cứu hắn bây giờ?"
Lão giả áo đen lạnh lùng nhìn Lục Tâm Nhan, mặt không đổi sắc nói:
"Sáu pho tượng kia chính là tượng sáu thủy tổ Thần Linh của Thạch Nghĩ tộc, cũng đại biểu cho việc Thạch Nghĩ tộc đã từng xuất hiện sáu vị Thần Linh. Phía trên các pho tượng đều có một tia khí tức thần linh còn sót lại, mấy chục vạn năm qua đều không có bị triệt để ma diệt. Đừng nói là vi sư, dù cho có là Thập Nhị thánh vương đến đây đều sẽ bị sáu pho tượng kia trấn áp trong nháy mắt, trừ phi có Đại Thánh đến, mới có khả năng cứu bọn người Tịch Thiên Dạ ra."
Lục Tâm Nhan nghe vậy thì ngây dại.
Đại Thánh! Đó là tồn tại mà trong toàn bộ Thiên Lan di tích đều không có, làm sao lại đột nhiên xuất hiện cứu Tịch Thiên Dạ được chứ.
Vậy căn bản là không có hí vọng.
Bên trong Thạch Nghĩ thành tất cả mọi người đều im ắng, toàn bộ tu sĩ nhân tộc tới đây đều ý thức được, trên địa bàn của dị tộc thật sự là cứ nên an phận, nếu không chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
“Chẳng lẽ thật sự là trong Thiên Lan di tích không có lực lượng nào có thể chống lại dị tộc sao? ”
Chúc Hiểu Trang cần thật chặt hàm răng, nắm chặt nắm đấm, trong mắt đầy vẻ bi thương và tuyệt vọng.
"Có chứ!"
Vân Tưởng Quân cười khố nói.
Chúc Hiểu Trang nghe vậy thì nhãn tình chợt sáng lên.
"Ma tộc"
'Vân Tưởng Quân thản nhiên nói.
Chúc Hiểu Trang nghe xong thì lập tức ỉu xìu, Vân Tưởng Quân nói vậy cũng giống như không nói.
“Tưởng Quân, tất cả đã kết thúc, chúng ta về Vân Thiên cổ quốc trước đi”
Vân Phong Dật than nhẹ một tiếng, Tịch Thiên Dạ đã rơi vào trong tay Thạch Nghĩ tộc cùng Phúc Hải thánh quốc, bọn hắn nhất định phải nhanh chóng chạy trở về thương thảo cách đối phó với việc này.
Có khả năng khẳng định một điều... Là nếu Tịch Thiên Dạ rơi vào trong tay Phúc Hải thánh quốc, sẽ có ảnh hưởng cực kì sâu xa đối với toàn bộ đại lục.
Vân Tưởng Quân liếc mắt nhìn chân trời, trong đôi mắt có chút không cam tâm, nhưng sau cùng lại chỉ có thể khe khẽ thở dài.
Đúng vậy, hết thảy đều đã kết thúc.
Thạch Nghĩ hoàng lấy một xiềng xích màu vàng từ trong tay áo ra, chuẩn bị trói mấy người Tịch Thiên Dạ lại.
Có thể bắt lấy người sống tự nhiên sẽ có giá trị cao hơn xác chết.
Nhưng mà hắn lại không biết được, cùng lúc đó Thạch Nghĩ thành cũng đang phát sinh việc lớn, bên ngoài thành, cách đó mấy vạn dặm, trong một chỗ rừng hoang cũng đang phát sinh kinh biến
Chỉ thấy ở một chỗ hoang tàn văng vẻ, cây cối rậm rạp trong rừng hoang, một cỗ ma khí kinh thiên đột nhiên phóng lên tận trời, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ rừng hoang.
Tất cả cây cối trong rừng hoang nháy mắt bị hư thối, toàn bộ sinh vật trong rừng hóa thành bãi máu đen.
Hoàng đế vĩ đại, Thạch Nghĩ thành có biến cố phát sinh.
Một giọng nói to lớn bá đạo quanh quản ở trong đất trời, chỉ thấy trong mây đen ngút trời có một tên trung niên dáng người khôi ngô đang đi ra. Người này cao mười hai mét, trên đầu mọc ra sừng thú, trên thân bao trùm lân phiến màu đen tinh mịn, từng tia hào quang màu u lam lấp lánh ở trên vảy, khiến cho hắn lộ ra vẻ âm u băng lãnh không bình thường.
Kẻ này hiển nhiên không phải nhân tộc, mà là một vị ma chủng của Ma tộc, hai cái cánh thịt dữ tợn ở sau lưng của hẳn che khuất bầu trời, một cái đập cánh liền hình thành gió lốc giật mấy chục cấp ở trong trời đất trong đất trời, Tu vi của ma chủng này hiển nhiên rất đáng sợ, ít nhất cũng không thua Tà Uyên Hậu.
Hắn đi tới trước một ngọn núi cao, cung cung kính kính quỳ rạp xuống đất, đầu dí sát vào mặt đất, cung kính tới cực điểm.